Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh khẽ híp mắt! Trong lòng Lăng Vi liền có cảm giác —— biểu tình tràn đầy tự tin như vậy, ánh mắt anh ngông cường tự cao tự đại như vậy!
“Anh có cách rồi?”
Diệp Đình nói: “Số liệu gốc của mấy video này… Chắc anh có thể lấy được.”
“Làm sao lấy?” Lăng Vi kinh ngạc nhìn anh.
Tay Diệp Đình chỉ chỉ mặt bàn, ánh mắt thâm trầm nói: “Cắt video cũng không có ích lợi gì, những hình ảnh này nhất định được lưu lại trong đĩa cứng của máy vi tính để bàn.”
“…” Lăng Vi cau mày, hoàn toàn nghe không hiểu: “Vậy chúng ta có cần về nước không? Chuyện này đã qua 12 năm, máy tính kia đã sớm bị hỏng đúng không? Cho dù không hỏng, người ta cũng sẽ không cho chúng ta xem nha!”
“Nha đầu ngốc!” Diệp Đình bật cười: “Không phải trong số liệu của máy vi tính có lưu sao!”
“…” Lăng Vi nghẹn, thật lâu mới hỏi: “Anh định hack… số liệu của hệ thống giao thông?”
“Nếu không, em có cách tốt hơn?”
“…”
Lăng Vi ôm ngực! Tim cô nhảy thình thịch, cô khẩn trương, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi: “Em hơi sợ…”
“Sợ cái gì?”
“Đây chính là… hệ thống của chính phủ, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Diệp Đình nhướng mày, nhìn chăm chú vào cô: “Lo cho anh?”
Nói nhảm! Lăng Vi cắn răng.
Diệp Đình cười lên: “Không sao, đừng lo lắng.”
Anh xoa trán, suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Thật ra không cần sợ, đây không phải văn kiện cơ mật gì. Huống chi, chúng ta đã xin lập án, bây giờ yêu cầu lấy tài liệu, cảnh sát cũng sẽ giúp chúng ta, chẳng qua kỹ thuật của bọn họ có hạn, nếu bị người ta động tay động chân, bọn họ không có cách phục hồi. Bây giờ anh giúp bọn họ trả lại số liệu như cũ trước, sau đó sẽ cho bọn họ tham gia điều tra.”
“Anh có thể trả lại số liệu như cũ? Số liệu bị thủ tiêu, anh còn có thể phục hồi? Nhiều năm như vậy, có thể thật không?” Lăng Vi mở to mắt, tựa như hiểu biết của cô về Diệp Đình… có hơi nông cạn?
Trên thế giới này, còn có việc gì anh không biết?
Diệp Đình cười, cười tự đại.
“Chồng em là ai? Em còn chưa biết rõ sao?!” Một trong những hacker cao cấp nhất thế giới này!
“…” Lăng Vi sâu kín nhìn anh, hồi lâu, toét miệng cười nói: “Đã rõ! Anh thật tài!”
Diệp Đình vui vẻ. Nhìn cô cười toét miệng, lại muốn chọc cười cô. Anh đột nhiên giơ một ngón tay, gõ răng nhỏ của cô: “Aiya, đủ răng rồi.”
Lăng Vi囧, còn có người hơn 20 tuổi mà chưa đủ răng?
Anh đùa giỡn… cũng quá ngây thơ rồi.
Có điều… quả thật khiến tâm tình cô thả lỏng không ít.
Diệp Đình hack vào số liệu, quả nhiên thấy tư liệu bị cắt bỏ, nhưng muốn khôi phục… thật sự hơi phiền toái…
“Xem ra là một người trong nghề!”
Diệp Đình chuyên chú. Lăng Vi nín thở, ngồi thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rár sợ quấy rầy suy nghĩ của anh.
Diệp Đình đang bận rộn bỗng nhiên dừng tay, Lăng Vi khẩn trương: “Sao thế? Không phục hồi được sao?”
Diệp Đình nhướng mày, mặt đầy nghiêm túc nhìn cô chốc lát: “Anh phục hồi tài liệu giúp em, em lấy gì báo đáp anh?”
“…” Lăng Vi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cô chống hông, nói: “Thời khắc quan trọng như vậy đừng có đùa được không? Cả người em đều là của anh rồi, anh còn muốn em báo đáp anh thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...