Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giọng buồn buồn của anh ta truyền tới: “Hôm đó anh Phong chị Nhã vốn không cần ra ngoài, cũng vì tôi đang kiểm tra xe cho họ, nói một câu: Trạm sửa chữa khu đông Dương Minh xảy ra vấn đề, bọn họ mới vội vả chạy tới.”
Tim Lăng Vi tăng tốc, cô siết chặt quả đấm.
Lý Bằng Phi ngẩng đầu, nhìn ra ngấm ngầm chịu đựng trong mắt cô, liền nói: “Nhưng thật kỳ lạ! Thời gian anh Phong và chị Nhã xảy ra chuyện, rõ ràng không đúng.”
Mặt anh ta đầy nghiêm túc, đưa tay cầm hai ly trà.
Anh ta chỉ một ly trong đó nói: “Cô nhìn đi, nơi này là công ty chính của chúng ta.” Anh ta đặt ly trà khác cách đó không xa, chỉ chỉ nói: “Nơi này là nơi anh Phong và chị Nhã xảy ra chuyện! Dựa theo tốc độ bình thường, từ công ty chính đến đây, căn bản chưa tới 10 phút. Nhưng thời gian bọn họ xảy ra chuyện là sau 20 phút, như vậy, trong vòng 10 phút này, bọn họ đi đâu?”
Tim Lăng Vi nhảy lộp bộp lộp bộp: “Lúc ấy anh không nói rõ vấn đề này cho cảnh sát sao?”
Lý Bằng Phi cười bi thương…
Trong mắt anh ta đầy thương cảm và tức giận: “Tôi nói thời gian này có vấn đề, quản lý cấp cao nội bộ công ty chúng ta chấp nhận suy đoán này của tôi, bọn họ lấy camera thu hình của cả công ty. Sau khi anh Phong và chị Nhã ra công ty, xe một mực đi về phía Bắc. Kỳ quái lạ có mấy camera thu hình đầu đường đều không ghi lại xe bọn họ!”
“Bị người ta xóa đi sao?”
“Tôi nghĩ vậy.” Lý Bằng Phi như có điều suy nghĩ nói: “Trạm sửa chữa khu đông Dương Minh rõ ràng ở phía Đông, tại sao bọn họ đi hướng Bắc? Có lẽ tạm thời nhận điện thoại gì. Nhưng sau đó cảnh sát điều tra, phát hiện điện thoại bọn họ không có lịch sử cuộc gọi khác. Nên chắc chắn là cảnh sát nói dối. Lúc ấy tôi sụp đổ! Tinh thần hoảng hốt, tôi cũng không xác định có phải trí nhớ tôi hỗn loạn hay không, thậm chí tôi hoài nghi mình rốt cuộc nói gì… Vì hướng Bắc cũng có một trạm sửa chữa, tên Lương Minh! Tôi cực kỳ hoài nghi chính tôi, lúc ấy rốt cuộc nói là Lương Minh hay Dương Minh… Cô có biết cảm nhận đó không? Mỗi ngày đều chất vấn mình, ngay cả chính tôi cũng khong thể chắc chắn, sao dám hy vọng xa vời người khác tin tưởng tôi?”
“Anh Bằng Phi, bất kể anh nói gì, chuyện này nhất định đã sớm mưu tính. Nếu không ba camera thu hình đầu đường sẽ không bị xóa sạch.”
“Nói vậy nhưng nếu tôi nói sai địa chỉ, anh Phong và chị Nhã gặp điều bất trắc… Tôi phải chịu trách nhiệm lớn nhất.” Anh ta nhìn Lăng Vi, trong mắt dâng lên hơi ướt, anh ta cầm chung trà lên uống, nhắm mắt nuốt nước trà xuống.
Lăng Vi rót ly trà kia cho anh ta: “Vậy tại sao cảnh sát không bắt giữ anh?”
“Vì không có chứng cứ… Tất cả những lời đó đều nói từ miệng tôi, hôm đó camera thu hình không ghi chép gì, cảnh sát liền không có chứng cứ chứng minh tôi trong sạch, cũng không có chứng cứ chứng minh là tôi phạm tội. Mười mấy năm qua, có người hoài nghi tôi, có người tin tưởng tôi.”
“Năm đó anh vì chuyện này mà ở biệt vô âm tín ở nhà một năm, phải không?”
Lý Bằng Phi cảm thấy nhục nhã hổ thẹn: “Đúng vậy… Năm đó, tôi cho là tôi cứ thế sụp đổ, sẽ không đứng lên nổi nữa. Sau đó, một vị tiền bối ở công ty đến nhà tôi, cầm tới một bằng khen anh Phong trao tặng cho tôi!”
Hốc mắt Lý Bằng Phi tràn ra một giọt nước mắt, anh ta chịu đựng nói: “Vị tiền bối kia nói với tôi, sở dĩ anh Phong chị Nhã quyết định để tôi kiểm tra xe cho bọn họ vì họ tín nhiệm tôi! Vị tiền bối kia còn nói, nếu chuyện này thật sự có liên quan tới tôi, anh Phong chị Nhã cũng tuyệt đối sẽ không trách tôi! Từ ngày tôi vào Long Đằng, từ một lính mới, trở thành một nhân viên sửa chữa ưu tú, anh Phong chị Nhã nhìn tôi trưởng thành, bọn họ giao mạng của họ vào tay tôi chính là tin tưởng tôi vô điều kiện! Cho nên tôi cẩn thận từng chút, loại bỏ bất trắc cho bọn họ! Tôi quả thực đã làm vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...