Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình cầm chặt tay cô, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô: “Em sẽ giúp anh tìm bà ấy chứ?”
“Em?” Lăng Vi cười khổ: “Năng lực của em chỉ sợ không giúp được anh, nhưng em sẽ cùng anh.”
“Được!” Diệp Đình rung động, trong mắt không giấu được kích động.
Anh cầm chặt tay cô: “Anh nhất định phải tìm được bà, cho dù phải lật tung cả thế giới anh cũng phải tìm được bà ấy!”
Lúc thuyền cập bờ đã là năm giờ chiều.
Trên đường đi, tin tức đều thay nhau đưa tới: “Buôn bán cá sấu - chủ tịch PG Paul - Louis bị vây trong biển lửa, tìm được đường sống trong chỗ chết! Tuy rằng thoát khỏi cánh cửa sinh tử lại lâm vào nguy cơ mất danh dự! Cổ phiếu của PG giảm tới đáy, cổ đông điên cuồng! Một thế hệ buôn bán đế quốc PG—— gặp phải cảnh phá sản!”
Trở lại biệt thự, Lăng Vi vừa mệt vừa oải, Diệp Đình trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, không nói hai lời đưa tay cởi quần áo cô.
Lăng Vi rống lên một tiếng: “Làm gì vậy?”
Diệp Đình thản nhiên nhìn cô một cái: “Nhìn tay em chân em kìa, tự tắm được?”
Cánh tay Lăng Vi trật khớp đã hoàn toàn tê dại, căn bản không nâng lên được, chân lại càng khỏi nói, sớm đã mất cảm giác.
Diệp Đình ghét bỏ nói: “Cả người gầy được có vài lạng thịt, nhỏ tới mức không thấy ngực ở đâu. Trước sau đều giống nhau, bằng phẳng.” Vừa phun tào, vừa xả nước tắm, hòa sữa tắm, ôm cô đến cạnh bồn tắm ngồi.
Lăng Vi ngồi bên cạnh bồn tắm, đưa tay đỡ lấy bờ vai anh, dùng sức lườm anh một cái: “Không biết tay ai tiện, còn ham sờ cái chỗ bằng phẳng của người ta!”
Diệp Đình hừ một tiếng, đưa tay dội nước ra sau lưng cô: “Sờ cũng không có cảm giác gì, cứ như sờ đá cẩm thạch.”
“Xì ——” Lăng Vi thật không chịu nổi: “Đá cẩm thạch nhà anh làm bằng chất liệu này chắc!” Cô cố ý lại gần anh.
Diệp Đình trấn định, Lăng Vi khiêu khích nhìn thẳng Diệp đại nhân.
Bị cô trừng như vậy, Diệp đại nhân chịu áp lực đặc biệt không chịu thua kém đứng lên chào cô.
Lăng Vi cười nhạo anh: “Còn nói không có cảm giác?”
Diệp Đình đen mặt, hận không thể đè cô ra bồn tắm mà làm, nhưng giờ cái thân thể nửa tàn phế này của cô, làm sao anh động tay được.
Luyến tiếc không muốn động đến cô, chỉ có thể ủy khuất bản thân mình! Nhưng cái cảm giác bị cô trêu chọc kia đúng là đáng giận!
Lăng Vi lấy nước tạt lên người anh: “Cho anh hạ hỏa.”
Diệp Đình cười tà: “Rảnh rỗi quá phải không? Hay là em cảm thấy hai chúng ta đủ quen thuộc, có thể tiến thêm một bước, làm chuyện gì đó, hả?”
Lăng Vi 囧.
Diệp Đình đột nhiên thân tay, kéo cô lên đùi mình, thô bạo hôn cô: “Nếu em vội vàng muốn hiến thân cho anh như vậy, anh sẽ không để ý chân em tay em đang đau đâu.”
Lăng Vi kinh ngạc. Anh lời này ý tứ...
Tiếp theo: “Bùm” một tiếng... Hai người đột nhiên ngã vào bồn tắm...
Sáng sớm hôm sau, Lăng Vi trợn mắt... Chỉ cảm thấy cả người ê ẩm...
Đêm qua, anh “tốt bụng” giúp cô tắm rửa, sau đó không khống chế được, không cẩn thận ngã vào trong nước, kết quả thạch cao dính nước... Anh lại ôm cô đi bệnh viện một lần nữa bó thạch cao...
Lăn lộn đến nửa đêm, mệt đến xương sống thắt lưng cô đau nhức! Lăng Vi ngẫm lại, thật đúng là cảm thấy buồn cười.
Cô nghiêng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú đang say ngủ của anh.
Cô muốn ngồi xuống, nhưng không đủ khí lực... Cánh tay trật khớp và mắt cá chân sưng lên như bánh mỳ, đang ẩn ẩn đau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...