Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Henry hất tóc, nhìn Lạc Y bằng ánh mắt thâm thúy, anh ta cong môi nở nụ cười quyến rũ, dùng giọng tự nhận là trầm thấp, nói với Lạc Y: “Hey, người đẹp. Có hứng thú đi ra ngoài uống một ly không?”
Lạc Y nhíu mày, còn không chờ cô mở miệng, đột nhiên —— “Bốp”, có người đập đầu của Henry vào trên tường.”Cái thằng đầu heo này! Thím mày mà mày cũng dám tơ tưởng hả, mày có còn là người hay không?”
Tiểu Bạch tức giận đứng ở trước mặt Henry, anh ta hung tợn nắm lấy cổ áo của Henry, Henry rụt cổ nhìn tiểu Bạch. Tiểu Bạch hung ác trợn mắt nhìn anh ta, nghiêm giọng mắng: “Mày dám đánh chủ ý lên một cọng tóc của cô ấy xem, ông đây sẽ lập tức cho mày sống không bằng chết!”
Henry bị dọa sợ co rúc người lại, tiểu Bạch chắc chắn phát điên rồi! Ánh mắt chủ anh ta rất hung ác, Henry còn cho rằng mình nhìn lầm, bởi vì tiểu Bạch chưa bao giờ có thái độ như thế này.
Tiểu Bạch híp mắt, không giống như là đang đùa. Henry vội vàng giơ tay lên, bày tỏ mình sai rồi, anh ta giơ ba ngón tay hướng lên trời thề, nói: “Cháu thật sự không có ý gì khác, cháu chỉ muốn chào hỏi thím mà thôi.”
Lúc này, Lạc Y bỗng nói: “À? Là tôi hiểu sai hả? Vừa rồi tôi nghe thấy rõ ràng, cậu muốn hẹn tôi đi ra ngoài uống một ly.”
“Bốp ——” tiểu Bạch lại đánh một quyền vào trên bụng Henry: “Này thì một ly này!”
“Á... á...” Henry đau đến mức che bụng, anh ta cắn răng cố không hét to lên: “Cô cái người phụ nữ này...” Đúng là chọc không được!
Henry đau đến nỗi gân xanh lại nhảy cỡn lên. Cứ như vậy, chỉ trong chốc lát, anh ta đã bị đánh hai lần...
Tiểu Bạch không phải là người thích dùng vũ lực, hôm nay làm sao vậy? Muốn thể hiện vẻ nam tính ở trước mặt người đẹp sao?
Henry đau đến nỗi không thể đứng vững, anh ta cũng không dám trả đũa. Đừng nhìn tính khí của tiểu Bạch bình thường rất tốt, nhưng lúc thật sự ra tay, thủ đoạn cũng rất ác độc. Bằng vào thực lực của mình, anh ta không thắng tiểu Bạch được.
Henry vội vàng nói với Lạc Y: “Xin lỗi thím, vừa rồi cháu đã mạo phạm, cháu không cố tình đâu. Sau này cháu chắc chắn sẽ không tới làm phiền thím nữa, chúc thím và chú trăm năm hạnh phúc, sớm ngày thành công, người có tiền sẽ thành thân thuộc.”
Tiểu Bạch bỗng muốn đánh anh ta tiếp, chuyện gì vậy? Cái gì gọi là sớm ngày thành công, người có tiền sẽ thành thân thuộc? ĐM, có cái thành ngữ này sao?
Henry vừa nói, còn vừa làm mặt quỷ với tiểu Bạch, giống như chuyện anh ta sáng tạo ra cái thành ngữ mới này, là chuyện đáng kiêu ngạo biết bao nhiêu.
Lạc Y trợn trắng mắt, người đàn ông này đúng là thiếu tâm nhãn! Tại sao tiểu Bạch lại có người thân như vậy? Lạc y bỗng muốn cười, tính cách của tiểu Bạch... cũng không khác như vậy lắm, đúng là cùng một cây mà ta. Không chừng cha của tiểu Bạch cũng là người không đứng đắn.
Henry năn nỉ tiểu Bạch buông tay ra: “Chú và thím cứ từ từ trò chuyện, cháu đã hẹn bạn gái rồi, cháu phải đi trước đây.” Henry tránh thoát khỏi sự trói buộc của tiểu Bạch, nhanh chóng rời đi.
Tiểu Bạch đứng dựa ở cửa, Lạc Y mỉm cười với anh ta, tiểu Bạch nhìn thẳng vào mắt cô ấy hỏi: “Sao em lại đột nhiên muốn... yêu đương với anh?”
Lạc Y mím môi, không biết nên trả lời như thế nào. Tiểu Bạch mỉm cười, hỏi cô ấy: “Không phải em thích mẫu đàn ông thành thục chững chạc sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...