Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nữ hầu già liên tục lui về sau, chết chắc rồi! Chết chắc rồi! Môi bà run run, không nói nên lời.
Tiểu Bạch bê thùng sữa chua trong tay. Giờ anh rất đói, lại mở tủ lạnh ra, thấy chút dăm bông...
Anh với nữ hầu già: “Đi, nướng cho tôi ít bánh.”
“Vâng vâng vâng.” Nữ hầu già nhanh chóng đi làm.
Tiểu Bạch mang theo thùng sữa chua, đi đến phòng ăn, anh cầm một hộp nếm thử.
Hương vị không tệ lắm, bảo sao Lạc Y thích uống sữa chua như thế. Anh uống hết hộp này đến hộp khác.
Xưa nay Tiểu Bạch không ăn bữa khuya...
Hôm nay, không biết là bị trúng tà hay bị làm sao... đen đủi, uống nửa thùng sữa chua.
Lạc Y đang nằm ngủ, cô nằm có chút mệt mỏi, dự định hoạt động chút, cô xuống đất tản bộ hai vòng, cảm giác tốt hơn nhiều.
Có điều hơi đói!
Cô đang muốn đi đến phòng bếp tìm đồ ăn, chợt nghe thấy tiếng ưm ưm trong phòng Tiểu Bạch.
Lạc Y bỗng giật mình, âm thanh này sao nghe giống âm thanh hôm qua của cô thế?
Lạc Y vội gõ cửa: “Tiểu Bạch -------- Tiểu Bạch! Mở cửa! Anh sao vậy?”
Tiểu Bạch hừ một tiếng, hồi lâu sau mới hừ hừ nói: “Anh khó chịu...”
Đột nhiên, Lạc Y nghe thấy tiếng bịch, hình như Tiểu Bạch rơi xuống đất.
Tiếp theo, Lạc Y nghe thấy tiếng vặn cửa.
Tiểu Bạch mở cửa cho cô, nhưng cô không nhìn thấy người đâu, cô nhìn xuống nền đất, mẹ ơi... Tiểu Bạch đang nằm sấp trên đất.
Anh co ro cơ thể, cả người không ngừng run rẩy.
Lạc Y cảm thấy bó tay toàn tập, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Hôm qua là cô, hôm nay là anh! Thế này, chắc chắn người hạ thuốc bọn họ không phải người ngoài!
Lạc Y lập tức nghĩ đến nữ hầu già!
Nhưng, giờ cô không có thời gian đi truy cứu mấy chuyện đó, giờ Tiểu Bạch đã quá khó chịu rồi. Cô vội ngồi xuống đỡ anh: “Tiểu Bạch, tôi đưa anh đến bệnh viện!”
Nói xong, Lạc Y nở nụ cười khổ... mẹ nó, chuyện gì vậy? Phong thủy luân chuyển hả? Hôm qua là cô, hôm nay là anh. Cả hai người họ cùng bị hạ thuốc cùng đến bệnh viện!
Lạc Y vừa tức giận, vừa khoác tay Tiểu Bạch lên bả vai mình.
Mẹ ơi, tên này nặng quá đi, cô không đỡ nổi! Cô vội nghển cổ ra ngoài kêu: “Dì có ở đây không? Mời tới đây chút!”
Nhưng, cô kêu hồi lâu, không ai để ý đếncô.
Lạc Y nghĩ, phải tìm trợ lý mới được!
Lạc Y nhanh chóng lấy điện thoại của Tiểu Bạch: “A-----“, cô vừa cầm vào điện thoại của Tiểu Bạch, đột nhiên Tiểu Bạch bổ nhào vào cô, anh ôm cô từ phía sau, đôi tay quấn cô thật chặt. Anh như bị điên, dùng sức cắn cổ cô: “Em yêu, anh khó chịu ------- nóng quá...”
“Tôi biết tôi biết.” Lạc Y vừa đẩy đầu anh, vừa mở di động anh, nhưng điện thoại của anh có mật mã!
Cô không biết mật mã của anh a! Cô cũng không biết số của trợ lý!
Ông trời ơi ---- cô không gánh nổi Tiểu Bạch đâu!
“Tiểu Bạch, mật mã của anh là bao nhiêu?”
Tiểu Bạch đã hoàn toàn mất đi lý trí, lại sức lại lớn, lập tức khiêng cô lên, ném lên ghế sô pha.
“Ôi... đau quá!” Cảm giác như eo mình sắp gãy.
Tiểu Bạch như sư tử, hung mãnh chưa từng có, nhào về phía cô.
Ngay khi Tiểu Bạch áp xuống, Lạc Y đưa tay bộp một phát lên miệng Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch cứng lại, đầu lảo đảo. Lạc Y nhân cơ hội đó, chạy về phòng mình, cầm điện thoại, gọi cho 120.
Tiểu Bạch khó chịu đến không động đậy được, vạn con kiến đốt khiến anh muốn bùng cháy.
Lạc Y nói chuyện điện thoại xong, vội vàng chạy đến đỡ anh: “Tiểu Bạch... tôi gọi điện thoại rồi, xe cứu thương lập tức tới ngay.”
Lạc Y dìu anh, nhìn thấy gân xanh của anh nảy lên, dáng vẻ cực kỳ thống khổ. Anh không ngừng run rẩy.
Trái tim Lạc Y như vỡ vụn, trong giây lát, cô muốn dùng cơ thể mình để giải tỏa nỗi đau khổ của anh.
Cô vuốt ve mặt anh, cúi đầu hôn anh, lúc này, Tiểu Bạch phát hiện bàn tay nhỏ của cô đang cởi cúc áo sơ-mi của anh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...