Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng là, không biết tại sao trong lúc bất chợt lại không có tín hiệu gì.
Diệp Đình nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Lý Thiên Mặc xua tay, tiếp tục bắt tín hiệu, anh nhìn Diệp Đình nói: “Bên trong hẳn không nguy hiểm gì, nhưng là lối đi quá dài, phi hành khí bay rất xa, tôi đoán có thể tín hiệu truyền không tới.”
“Có khả năng...” Diệp Đình vừa dứt lời, Tiểu Bát phát tới tín hiệu, anh phân tích số liệu tín liệu phi hành khí dò xét truyền về: “Hai anh xem thử, có giúp ích được gì hay không.”
Đoàn người cũng không ai lên tiếng, bởi vì có ba người đàn ông nghiên cứa khoa học ở đây thật sự là quá đáng sợ!
Tìm một cửa hang, cũng có thể dùng số liệu làm phân tích...
Trải qua mười mấy phút vận toán (operation), Lý Thiên Mặc gọi đoàn người lên đường: “Chúng ta vào cửa động này thử!”
“Là cửa động này sao? An toàn không?” Lôi Tuấn vội vả hỏi.
Diệp Đình nói: “Không thể hoàn toàn khẳng định an toàn, chỉ biết chắc được bảy phần.”
Anh đột nhiên nghiêng đầu nói với đoàn người: “Sống chết do số! Nếu ai không muốn đi vào, có thể ở lại bên ngoài, không bắt buộc!”
Tiểu tổ Bóng Tối cùng anh vào sanh ra tử vô số lần, nhất định là sẽ không lùi bước.
Chiến đội Quốc Tế, là thực hiện nhiệm vụ, bất kể có nguyện ý hay không cũng phải đi theo vào.
Đội trưởng chiến đội Quốc Tế nói: “Tôi đã ở chỗ này theo dõi truy tung khí, bộ đội cứu viện mới vừa liên lạc với tôi, nói bọn họ đại khái mười giờ sau có thể chạy tới nơi này.”
“Ừ! “Diệp Đình nói với anh ta: “ Chờ đội viên tới, không cần phải lập tức vào cửa động, cứ để cho bọn họ so sánh bóng râm ở các cửa hang. Bởi vì ánh sáng chiếu qua bóng cây sẽ thay đổi tùy lúc.
“Được!” Đội trưởng ra lệnh cho các bộ đội cứu viện, sau đó cùng Diệp Đình và đoàn người đồng loạt tiến vào vách đá sơn động.
Lão Hắc và tiểu phiên dịch do dự một chút.
Lão Hắc không có theo vào, lão sợ chết. Lão ta lui về phía sau, đứng ở bên ngoài hướng về phía đoàn người kêu: “Tôi ở nơi này đợi mọi người. Nếu như các ngươi đều chết ở bên trong, tôi sẽ đi tìm người giúp!”
Tiểu phiên dịch bỉu môi, anh do dự chốc lát, đưa chân muốn đi vào trong, nhưng là, dừng lại.
Anh ta phân vân mấy phút, một hồi đi trong cửa hang nhìn, một hồi lại lui về phía sau.
Cuối cùng, không biết là lý do gì thuyết phục chính anh, anh ta lại đi theo đoàn người vào trong.
Lão Hắc ở bên ngoài, liên tục lắc đầu: “Điên rồi! Điên hết rồi! Một đám người điên!”
Tiểu phiên dịch “Đặng đặng đặng” đuổi theo về phía trước.
Lăng Vi quay đầu nhìn thấy anh: “Yêu? Tại sao anh lại đi theo? Anh Tư Vinh không có ở đây, dạ minh châu anh ấy cũng mang đi rồi a...”
Tiểu phiên dịch lúng túng cười: “Tôi không thể có có cái khác để theo đuổi sao?”Vừa nói, anh ta vừa nhìn túi đeo lưng của Diệp Đình. Lăng Vi ngay lập tức liền hiểu... Đây là nhớ đến Diệp Đình?
... Đây thật sự là mê tiền đến không biết sợ chết!
Đoàn người cũng không nói thêm gì, năm người một tổ, đi trong sơn động.
Trong sơn động rất âm u lạnh lẽo, lối đi không phải là hẹp, có thể cùng lúc đi năm, sáu người.
Nhưng là u ám kinh khủng.
Làm người ta có cảm giác kỳ quái chính là, trong hang động này cũng không phải là quá tối, vách tường thật giống như có thể phản chiếu, rất kỳ lạ.
Diệp Đình nói: “Đây chính là A Đạt vận dụng nguyên lý quang học, khi bên ngoài ánh mặt trời chiếu đến cửa động, bên trong sẽ sinh ra một loại tác dụng quang học. Trùng rắn cái gì, cũng sẽ né tránh, sẽ không ra vào nơi này.”
“Thật sẽ không có rắn độc sao?” Lôi Tuấn một mực nhìn trái, nhìn phải, anh bị những con rắn độc kia dọa đến khíp vía.
Diệp Đình nói: “Chúng ta không phải bôi dịch đuổi rắn rồi sao?”
Có mấy đội viên đặc chiến, còn bôi hương liệu đuổi rắn.
Mặc dù là vậy, nhưng đoàn người cũng là cẩn thận đi về phía trước.
Bọn họ lại đi xuống dốc, Lôi Tuấn nói: “Phía trước có phải có cung điện dưới đất hay không?”
Lý Thiên Mặc cầm máy dẫn đường, anh nói: “Tín hiệu vẫn không có báo trở về, cái lối đi này rất dài.”
Lôi Tuấn nói: “Thiên Mặc, hay là để diêu cảm cái gì phi cơ nhỏ đi vào thăm dò đường một chút?”
Lý Thiên Mặc nói: “Đó là "Vô tuyến diêu cảm phi hành khí"!”
“Đúng đúng, là cái đó!”
Lý Thiên Mặc nói: “Mới vừa rồi tôi và anh Đình đã đặt một cái đi vào, nhưng tín hiệu ở nửa đường liền cắt đứt. Theo như tôi tính toán, chúng ta đi về phía trước năm trăm mét, là có thể nhìn thấy phi hành khí.”
Lôi Tuấn “Ai yêu” một tiếng: “Lối đi này dài như vậy sao?”
Lý Thiên Mặc nói: “Có thể không chỉ dài, tôi không biết phi hành khí tại sao đột nhiên lại không có tín hiệu, phía trước cũng không biết có nguy hiểm gì đang chờ chúng ta, mọi người nên cẩn thận một chút.”
Lăng Vi nói: “Chúng ta có vật liệu đầy đủ, coi như ở trong cái sơn động này thêm mấy ngày, cũng không vấn đề gì. Nếu phía trước không đúng, chúng ta lui ra ngoài, thử cửa hang khác.”
Lôi Tuấn đột nhiên nói: “Vạn vừa tiến đến đích cửa hang bị lấp kín thì sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...