Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Chủ nhiệm Vương… anh chắc chắn là muốn đặt ba tiếng?”

Thành viên trong nhóm nghiên cứu cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn Vương Tử A.

Tiểu Vương tử của bọn họ mặc dù trẻ tuổi, nhưng những thần thoại liên quan đến anh chàng này lại nhiều không kể xiết.

Ba tiếng, ai cũng không dám bảo đảm điều này.

Nhưng những lời này lại được chính miệng Vương Tử A nói ra, mặc dù mọi người đều ngạc nhiên, cũng không dám tin tưởng, nhưng không ai cảm thấy điều này hoàn toàn không thể.

“Tiểu Trương, tiểu Lý chuẩn bị thí nghiệm! Mấy người các cậu làm trợ thủ cho chủ nhiệm Vương, nhất định phải toàn lực phối hợp với thí nghiệm lần này!”

“Dạ, tổ trưởng.”

Vương Tử A thay áo khoác dài màu trắng, đeo mắt kính và găng tay thí nghiệm. Anh ta ngồi trước bục thí nghiệm, hoàn toàn như biến thành một người khác, vẻ mặt chuyên chú, lão luyện, giống hệt một lão tướng đã kinh qua rất nhiều sa trường! Khiến mọi người sinh lòng thán phục.


“Thời gian cấp bách, mọi người cũng tập trung tinh thần, to gan thí nghiệm vào, đừng có sợ này sợ kia!” Vương Tử A quan sát máy móc: “Tổ A khảo sát số liệu của tín hiệu truyền cảm ứng.”



Diệp Đình ngẩng đầu, nhìn bầu trời qua khe hở tán cây.

Hơn bốn giờ chiều, trong rừng mưa nhiệt đới đã có chút mờ tối, khí hậu chung quanh ẩm ướt, khiến cho bọn họ biết sắp sửa có một cơn mưa to trút xuống!

Lăng Vi nói: “Trời sắp mưa.”

Cô vừa nói, vừa lấy áo mưa từ trong túi ra, phủ lên cho Diệp Đình.

Diệp Đình lấy lại tinh thần, dùng sức hôn lên mặt cô chụt một cái. Có một giọt mưa bỗng nhiên rơi xuống mặt cô.

Lăng Vi cười đập anh mấy cái.

Diệp Đình cũng lấy áo mưa ra, phủ thêm cho cô.


Anh khẽ nói bên tai cô: “Lát nữa phải chú ý đến động tixng xung quanh, anh nhìn địa hình xung quanh đi, vô cùng thích hợp để phục kích.”

Phục kích? Ở chỗ này?

Lăng Vi chợt cả kinh, cô ngước mắt nhìn Diệp Đình chăm chú, Diệp Đình cười một tiếng như không có chuyện gì xảy ra, thật giống như vừa rồi anh cũng chẳng nói câu nào khiến mọi người phải kinh hãi.

Lăng Vi liếc mắt nhìn đám người Lão Hắc, biết Diệp Đình cố ý làm như không có chuyện gì xảy ra, tránh để đám người Lão Hắc sẽ nghi ngờ bọn họ.

Lăng Vi lập tức ôm lấy cổ anh, lại vừa hôn chụt lên mặt anh, vừa nói: “Đại khái có khoảng bao nhiêu người phục kích chúng ta? Bọn chúng sẽ lập tức động thủ?”

Diệp Đình ôm cô, vừa nhẹ giọng nói bên tai cô: “Cộng thêm sáu kẻ Lão Hắc dẫn theo, đại khái hơn bốn mươi người. Nếu như anh đánh giá không sai, Lão Hắc dự định nhân dịp mưa rơi sẽ nói là không thể đi tiếp được nữa, muốn nghỉ ngơi ngay tại chỗ này.”

Lăng Vi gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu. Cô nhỏ giọng nói: “Bất luậ thế nào chúng ta cũng không thể nghỉ ngơi ở chỗ này, đúng không?”

Diệp Đình lại hôn lên dái tai cô, nói: “Đúng.”

Bên kia, Lão Hắc nhìn về phía hai người, lầm bầm một câu gì đó.

Phiên dịch nhỏ giọng nói: “Anh ta đang chê cười mấy người, nói rằng mấy người đi thám hiểm mà cũng chả có téo cảm giác khẩn trương nào. Trong rừng mưa nhiệt đới này nguy cơ trùng trùng, vậy mà hai người còn mãi anh anh em em, cho rằng đây là trên giường nhà mình đấy à?”

Diệp Đình và Lăng Vi trao đổi xong ý kiến, Lăng Vi cố ý nhìn anh chàng phiên dịch trẻ kia: “Yo, không tồi đâu. Thật chuyên nghiệp, sẽ thêm tiền cho anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui