Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giang Quân lập tức cho cảnh sát viên ánh mắt, ba người bọn họ, cộng thêm ba đội viên đặc chiến quốc tế, bọn họ lập tức giả dạng thành du khách, cầm máy ảnh lên chụp hình, hái cỏ cây làm thí nghiệm.
Đi suốt một buổi sáng, Diệp Đình lôi một chai nước suối ra uống.
Anh nhìn xung quanh một vòng. Tại chỗ sâu trong rừng mưa nhiệt đới, rừng rậm rậm rạp, không khí cũng ẩm ướt, có những giọt nước tí tách.
Không biết bởi nguyên nhân gì mà từ đầu đến cuối bọn họ không hề nhìn thấy Bạch Bình và hai vị giáo sư.
Chuyến đi lần này, ngoại trừ mấy người bọn họ ra, còn có cả sáu người mà Lão Hắc mang theo.
Diệp Đình suy đoán, rất có thể Bạch Bình và hai vị giáo sư bị giấu ở nơi nào đó trong rừng mưa nhiệt đới này, đám người Lão Hắc bây giờ chạy đến đây chính là để tụ họp với đám người kia, sau đó sẽ mang Bạch Bình và hai vị giáo sư đến căn cứ hút máu.
Lão Hắc đang gặm bánh mỳ, trong tay Vinh Phỉ cầm theo súng lục, đi đến bên cạnh Lão Hắc.
Vinh Phỉ lấy ra một chiếc khăn tay caro trắng xanh, vừa lau súng lục, vừa nói với Lão Hắc: “Lúc nào thì có thể dẫn bọn tao đi tìm Kim ty cuốn?”
Kim ty cuốn chính là một thứ cỏ có hình dáng giống như những sợi vàng, vô cùng trân quý, có công hiệu kéo dài được tính mạng. Vinh Phỉ trú đóng nhiều năm trong rừng mưa nhiệt đới cho nên cũng nắm rõ về những sự vật bên trong rừng mưa nhiệt đới như lòng bàn tay.
Lần này cái cớ mà bọn họ dùng để tiến vào rừng mưa nhiệt đới chính là tìm kim ty cuốn.
Phiên dịch nói lại với Lão Hắc, Lão Hắc đáp: “Mới ra ngoài được có nửa ngày! Còn sớm chán, cứ từ từ đi thôi!”
Phiên dịch nghe xong, đột nhiên có chút muốn lùi bước, Anh ta muốn kiếm tiền thật đấy! Nhưng nếu cứ tiếp tục đi vào trong thế này, ai mà biết liệu có còn mạng hay không?
Nếu như mạng cũng mất rồi, thì có nhiều tiền hơn nữa cũng để làm cái quái gì đâu?
Sắc mặt phiên dịch biến đổi, Vinh Phỉ ngay lập tức phát hiện ra luôn. Anh ôm cổ phiên dịch, kéo anh chàng này qua một bên, nói với người ta: “Cậu cứ thành thành thật thật đi cùng chúng tôi đi, cứ đi thêm một ngày, tôi liền trả tiền thù lao cho cậu gấp đôi.”
Ánh mắt anh chàng kia liền sáng lên, hai bàn tay cũng không tự chỉ được ma sát vào nhau.
Vinh Phỉ vỗ vai anh ta một cái, bảo anh ta nói với Lão Hắc: “Ăn nhanh lên một chút, ăn xong sẽ tiếp tục lên đường!”
Anh chàng phiên dịch trẻ lập tức gật đầu đi tìm Lão Hắc.
Vinh Phỉ gừ một tiếng, đối phó với những kẻ mê tiền, đương nhiên anh có biện pháp rồi.
Đoàn người nghỉ ngơi một lát, Diệp Đình và Lăng Vi, Lôi Tuấn Vương Dần đi xung quanh ra vẻ như đang tìm ‘Kim ty cuốn’.
Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi phục trách trông coi Lão Hắc.
Lý Thiên Mặc phục trách dò xét tín hiệu xung quanh, nơi này rừng cây rậm rạp, có những chỗ không nhận được tín hiệu.
Anh đang tìm tín hiệu khắp nơi, đột nhiên chân lại đạp phải một vũng nước! Anh sợ hết hồn, cũng may đang mặc quần dài đi giày ống, anh muốn rút chân mình ra ngoài, thế nhưng lại phát hiện chân càng ngày càng lún sâu vào, Lý Thiên Mặc sợ đến bối rối, lập tức kêu: “Tứ ca —— có đầm lầy!” Anh ném luôn chiếc máy đo tín hiệu trong tay đi, nắm lấy cái cây nhỏ bên cạnh.
Chỉ trong nháy mắt, nửa cái chân đã bị lấp trong vũng bùn! Bùi lầy và nước thối, tất cả đều chui hết vào trong giày ống của Lý Thiên Mặc.
“Tứ ca ——”
Vinh Phỉ nghe thấy tiếng kêu, sắp mặt đột nhiên trầm xuống, anh chạy thật nhanh đến, giơ một tay ra giữ lấy cánh tay Lý Thiên Mặc ——
Lúc An Kỳ Nhi chạy đến cũng ngay lập tức kéo lấy hai người họ, nếu như là đầm lầy, chắc chắn cả ba người họ sẽ bị cuốn vào hết!
Ai cũng sẽ không thể thoát được!
An Kỳ Nhi dùng hết sức lực, Lý Thiên Mặc rút được chân ra, Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi cũng bị sợ, một lúc lâu đều không lên tiếng.
Lý Thiên Mặc cũng bị hoảng sợ, nhìn: “Tứ ca, là đầm lầy!”
Vinh Phỉ vừa tức vừa cười, nhìn vũng nước đó một cái, nói: “Đây không phải đầm lầy! Nếu như là đầm lây thì cả ba chúng ta sẽ đều bị mất mạng! Lực hút của đầm lầy rất lớn, có ai thì kéo luôn người đó, chắc chắn sẽ hút hết!”
Lý Thiên Mặc bị sợ đến chảy mồ hôi hột, đột nhiên, anh cảm thấy bắp chân mình có từng tận tê dại, lại còn đau đau!
Anh xuýt một tiếng, kéo quần chống thấm lên nhìn một cái… “Á! Đậu mèo! Đây là cái thứ đồ chơi gì vậy?” Một thứ tròn tròn lớn lớn đen thùi lùi đang bám chặt trên đùi anh! Cũng không biết cái loại sâu đang cắn anh này có độc hay không nữa!
Lý Thiên Mặc bị dọa sợ lêu loạn lên: “Á á ——” Anh cứ con dao gảy nó xuống, nhưng gảy mãi cũng không được.
“Đừng gảy nó, đừng gảy! Để anh xem một chút!” Vinh Phỉ ngồi chồm hổm xuống, chỉ thấy trên bắp chân Lý Thiên Mặc là mấy con đỉa đang bám chặt, loại này còn được gọi là mã hoàng.
Chính là cái loại sâu trùng thích hút máu người, một khi chúng chui được vào trong mạch máu, thì cho dù rút kiểu gì cũng không rút ra được!
“Đây chính là đỉa!”
Lý Thiên Mặc bị dọa sợ đến bối rối: “Gì cơ?” Không phải chứ? Anh ta cũng đã từng nhìn thấy đỉa rồi mà! Vừa nhỏ vưa dài… nhưng mấy cái thứ đang bám trên đùi anh ta lúc này, phải to đến bằng nửa bàn tay!
Vinh Phỉ nói: “Sinh vật bên trong rừng mưa nhiệt đới chắc chắn cũng khác biệt so với bên ngoài. Nơi đây điều kiện khí hậu tốt, loài nào cũng sẽ vừa dài vừa to hơn nhiều!”
Trên trán Lý Thiên Mặc toàn mồ hôi, cánh tay cũng nổi lên một tầng da gà ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...