Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
A Đạt cầm ly lên uống một hớp nước chanh, không lạnh chút nào.
Cô bĩu môi, nghiêng người ngã lên ghế sa lon, dáng vẻ sao cũng được nói: “Em không biết vì sao mẹ không tìm hai người họ, thật ra thì.... em cũng không biết rốt cuộc hai người họ có phải mẹ em sinh không. Hai tấm hình này là em từ trên mạng tải xuống.”
Tào Duệ cười: “Tùy tiện tải hai tấm hình trên mạng xuống liền nói là anh ruột chị ruột? Em thật biết đùa mà.”
A Đạt trợn mắt nhìn anh.
Cô ngồi thẳng, mặt đầy nghiêm túc nói: “Anh biết cái gì? Em tải hai cái tấm hình này đương nhiên là có dụng ý!”
Cô bưng chén mì lên ăn tiếp. hiển nhiên không quá thích ăn mì này nhưng mà lại rất đói....
Cô vừa ăn vừa nói: “Lần sau đừng bỏ trứng gà vào! Nhất là loại trứng gà nấu chung với mì này! Cái tròng vàng đó thật là làm người ta nghẹn chết!”
Tào duệ lạnh mặt nói: “Không muốn ăn thì để xuống! Anh đem cho chó ăn cũng tốt hơn em, cho chó ăn, còn có thể ngoắc ngoắc đuôi với anh. Cho em ăn em còn yêu cầu này nọ!”
Nói xong, lại còn thêm một câu: “Yêu cầu còn hơn cả mẹ người ta!”
A Đạt bị anh mắng máu chó đầy đầu: “Ba ---” Cô ném đũa.
Tào Duệ thấy cô tức giận, anh hít sâu một hơi, trong lòng nghĩ: Mình là anh, mình lớn hơn em ấy, mình phải nhường em ấy.
Anh đứng lên, lại lấy một đôi đũa đưa cho cô: “Được rồi được rồi, ăn nhanh đi. anh bớt tranh cãi.”
A Đạt không có cầm lấy, ngồi trên ghế sa lon tức giận.
Tào Duệ nhét đũa vào tay cô, cố ý hỏi sang chuyện khác: “Hán ngữ của em rất tốt nha, em lại còn biết dùng đũa, là học với ai?”
A Đạt cũng biết mình ăn nhờ ở đậu nên thu liễm tính tình tiếp tục ăn mì.
Cô nói: “Mặc dù em ở nước A lớn lên, nhưng mà em học ban Hoa Hạ. Mẹ em là người Hoa, em nhất định phải học hán ngữ, nếu không.... lúc gặp mặt mẹ, em nói ngoại ngữ mẹ cũng nghe không hiểu...”
Đột nhiên A Đạt ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà, vẻ mặt rất bi thương.
Đột nhiên Tào Duệ biết cô gái này nhạy cảm cùng yếu ớt. Từ khi ra đời liền chưa từng nhìn thấy cha mẹ, trừ mỗi tháng đều cò thể lấy được một số tiền nhất định ra, chưa từng cảm nhận được chút xíu thân tình nào.
Cuộc sống của cô không có ấm áp, mỗi ngày dè dặt. Cho nên, liền nghĩ đủ mọi cách, muốn lấy lòng người mẹ chưa từng gặp kia.
...
Tào Duệ sợ cô nghĩ nhiều, vội vàng kéo đề tài sang chỗ khác, anh lại hỏi chuyện hai tấm hình kia.
Anh nói: “Em không quen biết hai người này, vậy em lấy hình bọn họ làm gì?”
A Đạt cười lạnh: “Ai nói em không quen biết bọn họ? Hai người đó là người mà mẹ em đặc biệt quan tâm!”
Đột nhiên ánh mắt A Đạt chìm xuống buồn bã.
Cô nói: “Bởi vì em từng hack máy vi tính của mẹ! Lịch sử trong máy tính của mẹ nhiều nhất chính là tin tức của đại minh tinh Ninh Hạ này.”
Cô buông chén đũa xuống lấy khăn giấy lau miệng, khoát tay với Tào Duệ: “Cho em mượn máy tính của anh dùng.”
Tào Duệ đi tới hộc tủ lấy laptop ra, lúc nãy anh vừa về nhà liền thuận tay đặt laptop vào trong hộc tủ.
A Đạt cầm lấy laptop, mở ra, lục soát tin tức của Ninh Hạ.
Cô nói: “Sao, tấm hình kia của em, là trong danh sách của cô ấy tải xuống.”
Tào Duệ ngồi bên cạnh cô.
A Đạt nói: “Lúc đầu em còn tưởng rằng Ninh Hạ này có quan hệ gì với mẹ đâu, nhưng mà, sau đó em phát hiện.... Mẹ em theo dõi Ninh Hạ cũng không phải là vì nhìn hình của Ninh Hạ, mà là đặc biệt tìm “anh ta”!
A Đạt chỉ chỉ thằng nhóc anh tuấn đang đeo mắt kiếng kia.
Cô vô cùng xác định nói: “Phàm là có hình người này mẹ em sẽ nhìn thêm vài lấn “Mặc dù mẹ không có tải hình về máy tính, nhưng mà, mẹ lại rất thường xuyên nhìn người này nói rõ nhất định mẹ rất muốn gặp người này! Xác suất mẹ em nhìn emj cũng không có nhiều bằng nhìn thằng nhóc này, anh nói, đó không phải anh trai em thì là ai?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...