Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Má ơi--- đừng nói! Em biết em biết, là em tính sai rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lôi Niểu Niểu đỏ bừng. Cô nhìn xung quanh, trong hành lang có không ít người đang nhìn bọn họ đâu!
Lôi Niểu Niểu thật say, trò chuyện cái này ngay trước mặt mọi người, thật là tốt sao?
Trời ạ, mất mặt muốn chết! Tìm một “thần cơ diệu toán” làm chồng, đúng thật là một chuyện.... dọa người!
Anh quan tâm như vậy, tỉ mỉ.... như vậy, làm cho đầu cô hơi choáng váng, cô vội vàng nói sang chuyện khác: “Sáng sớm hôm nay, ba em đến.” Cô nói chuyện hồi sáng cho Lý Thiên Mặc nghe, Lý Thiên Mặc nhíu mày nói: “Em không thể nói chuyện với ba em như vậy, người có thể để cho em tùy tiện nổi giận đều là rất quan tâm em. Em suy nghĩ, em làm như vậy là đúng sao?”
Lôi Niểu Niểu biết mình không đúng, bĩu môi không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, cô dời tầm mắt. Đưa tay cướp báo cáo về, kết quả, trong báo cáo viết rõ ràng, cô thật.... không có mang thai!
Nói nhảm.... bà dì đã tới, muốn làm giả cũng không thể nào nha!
Lôi Niểu Niểu cảm thấy cả người không tốt, đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện, cô nhíu mày nhìn sang Lý Thiên Mặc.
Có hơi kỳ quái hỏi: “Sao anh biết tháng thứ nhất em có sáu ngày?”
Khi đó, hai người bọn họ còn không quen thuộc nha! Đột nhiên cô nâng cánh tay lên ngửi áo mình, chẳng lẽ có mùi? Để cho anh ngửi ra chứ?
Trời ạ... sắc mặt Lôi Niểu Niểu đỏ bừng.
Lúc này, Lý Thiên Mặc nói bên tai của cô: “Tháng đó, em có sáu ngày không thích ra cửa. Đi bộ cũng không nhảy nhảy nhót nhót, cho nên, rất rõ ràng.”
“Ngô --- đừng nói” Nháy mắt Lôi Niểu Niểu giơ tay lên che miệng anh.
Quá đáng sợ! Người đàn ông này quá đáng sợ! Đây là sức quan sát, lực nhìn rõ gì vậy chứ?!
Quen biết anh lâu như vậy, bây giờ cô mới biết anh lại có thể tỉ mỉ đến mức độ này?
Có phải cô hiểu anh, đã hơi trễ?
Cô sợ hải chà sát da gà trên tay, ngoẹo đầu nhìn anh: “Anh còn biết cái gì?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô chăm chú. Nghiêm túc nói: “Còn biết em mấy giờ sẽ nói mớ, mấy giờ sẽ đạp chăn. Còn biết tần số mà em không nhịn được gọi ra tiếng, còn biết....”
“A! Đừng nói! Được rồi được rồi, em biết!” Lôi Niểu Niểu lại che miệng anh. Mẹ ơi.... lại để cho anh nói thêm chút nữa, cô còn muốn sống nữa hay không?
Lôi Niểu Niểu 囧 chết, cô đã muốn độn thổ!
Cũng may, lúc này ba gọi điện thoại đến cứu cô, cô nhận cuộc gọi liền nghe cha cô vội vã nói: “Niểu Niểu nha, ba và chú Vương đã ở dưới lầu bệnh viện, con ở lầu mấy?”
“A! Con lập tức xuống!” Lôi Niểu Niểu vội vàng xé báo cáo giám định ném vào thùng rác.
Nói chuyện với Lý Đại hiệp thật là làm cho cô chân cũng run run. Sai rồi, là bụng rút gân....
Lôi Niểu Niểu bị Lý Thiên Mặc lôi xuống lầu, cô nhẹ tênh, đi đường cũng lắc lư.
Dưới lầu, Vương Dần mặt đầy vội vàng.
Ông đi tới, gấp gáp hỏi: “Người ở đâu? Niểu Niểu, mau dẫn chú đi xem.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...