Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Dần lâp tức ngã về lên ghế.
Hai mắt ông nổi lên! Mặt đầy khiếp sợ!
Vương Dần không dám tưởng tượng lắc đầu, ông nhịn đau, tinh tế hồi tưởng quá trình bắt hi Nhĩ Vương, bao vây tiêu diệt hơn một tháng, toàn bộ hành động đều kinh tâm động phách!
Nhưng mà, toàn bộ quá trình bắt Hi Nhĩ Vương, đều không nhìn thấy người phụ nữ nào cả!
Nếu nhơ vợ của ông Bạch Bình bị nhốt, hẳn là bọn họ đã có thể tìm được bà nha!
Nhưng mà, cũng không có....
Dựa theo ý Hoắc Ân nói “Hi Nhĩ Vương” đặc buet65 quan tâm Bạch Bình, nhưng mà, lúc bắt Hi Nhĩ Vương, tại sao lại không phát hiện dấu vết của Bạch Bình!
Thậm chí, lúc bắt “Hi Nhĩ Vương”, bên người ông ta không hề xuất hiện bất cứ người phụ nữ nào.
Chỗ ngủ cũng không có vật phẩm của phụ nữ.
Vương Dần tỉ mỉ hồi tưởng, ông đặc biệt nhớ cái cung điện to lớn kia, lúc Hi Nhĩ Vương bị bắt là đang trong mật đạo muốn chạy trốn.
Sau khi bắt Hi Nhĩ Vương, bọn họ lục soát cung điện không lồ, cái cung điện đó càng giống như chỗ ở của một người. Hoàn toàn không có đồ dùng hàng ngày dư thừa.
Hi Nhĩ Vương khiêm tốn nhất, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của bất cứ ai, trừ người đưa tin của ông.
Không đúng không đúng.... có vẻ như ông bỏ sót cái gì....
Vương Dần suy nghĩ cẩn thận... lúc ấy, ông và bác Trần phụ trách lục soát cung điện Hi Nhĩ Vương, ông dám cam đoan, mỗi một xó xỉnh trong cung điện đó ông cũng không có bỏ qua!
Nếu như, giống Hoắc Ân nói, Hi Nhĩ Vương có tình cảm đặc biệt với Bạch Bình. Vậy.... tại sao lúc bắt Hi Nhĩ Vương, không thấy Bạch Bình, cũng không có nhìn thấy nửa điểm bóng dáng của Bạch Bình trong cung điện của ông!
“Hi Nhĩ Vương” bọn họ bắt được.... thật là Hi Nhĩ Vương chân chính sao?
Đầu Vương Dần rất đau, suy nghĩ của ông lăn lộn thành một cục, cả người giống như muốn nổ tung vậy!
Ông giống như muốn lên cơn sốt, khi thì lạnh khi thì nóng.
Ông đỡ trán, đầu đau như muốn nứt ra, đột nhiên ông giơ tay lên chĩa vào Hoắc Ân: “Là các người nhốt cô ấy? Cô ấy - ở - đâu? Các người giấu cô ấy ở nơi nào?” Vành mắt của Vương Dần sắp nứt.
Hai mắt ông đỏ thẫm, hiện lên vẻ máu tanh! Chợt Vương Dần đứng lên, điên cuồng giận dữ hét: “Các người giấu cô ấy ở nơi nào?” Nắm đấm của ông đập vào mặt bàn, trên gương mặt đỏ thẫm lộ ra tưng đường gân xanh!
Hoắc Ân lạnh lùng rũ mắt xuống: “Vấn đề của ông quá nhiều, tôi không tiêu hóa nổi...”
Giọng của ông vô cùng đáng hận!
Vương Dần hận không thể nhào lên bóp chết ông!
Hoắc Ân cười âm lãnh, ông không nói thêm nửa chữ, cứ âm lãnh nhìn Vương Dần chằm chằm nở nụ cười.
Thời gian tra hỏi đã hết, Vương Dần bị mangr a phòng thẩm vấn.
Lửa giận của Vương Dần thiêu đốt bừng bừng đến muốn nổ tung lồng ngực! Hoắc Ân đáng chết! hi Nhĩ Vương đáng chết! Lão tử muốn giết ông ta! Lão tử muốn giết ông ta!
Khó trách, nhiều năm như vậy ông vẫn luôn không tìm được! Ông ngày ngày ẩn núp dưới đáy hi Nhĩ Vương, không nghĩ tới.... vợ của ông lại đang bị đối phương giam cầm!
Nhiều năm như vậy! Ông cũng không biết! Vương Dần đau lòng đến muốn giết mình!
Hôm nay, tin tức lão quỷ Hoắc Ân thả ra không biết thiệt giả, nhưng mà, đối với ông mà nói, lại vô cùng có ích. Cho dù vợ ông Bạch Bình có phải bị Hi Nhĩ Vương nhốt hay không, ông cũng phải men theo con đường này điều tra tới cùng!
Vương Dần tiếp tục báo cáo với cấp trên, ông nói trong báo cáo, hy vọng có thể thẩm vấn “Hi Nhĩ Vương” một lần! Bây giờ ông hoài nghi độ chân thật về thân phận Hi Nhĩ Vương bị bắt này.
Trong lòng Vương Dần thật lâu không cách nào bình tĩnh. Ông bệnh nặng một trận, ba ngày không ăn không uống.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là thẩm vấn “Hi Nhĩ Vương”! Nhưng mà, thời hạn thi hành án của Hi Nhĩ Vương còn có nửa tháng, bên trong nửa tháng, cầu xin của ông không có được phê chuẩn.
Có lẽ đời này của ông cũng sẽ không biết được tung tích của Bạch Bình!
Trong lòng Vương Dần vô cùng nóng nảy, ông nắm ngực, chỉ cảm thấy lửa đốt từng trận!
Ông phải làm thế nào mới có thể tìm được vợ và con? Con của ông có an toàn ra đời sao? Vợ của ông còn trên đời này sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...