Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh cảm thấy kỳ lạ, sao mồ hôi không chảy vào trong mắt? Đang nghĩ ngợi, chợt nhìn thấy trong sọt rác có mấy cuộn giấy dài mảnh.

Anh lập tức hiểu ra, ban nãy cô luôn ở bên cạnh anh lau mồ hôi giúp anh... Còn là cách rất khéo léo, không quấy rầy đến anh...

Lý Thiên Mặc ấm lòng, anh đưa tay, kéo cô vào trong ngực.

Cô ngồi trên đùi anh, Lý Thiên Mặc ông lấy cô, anh vuốt ve khuôn mặt cô, hôn một cái: “Cảm ơn em, vất vả rồi...”

Lôi Niểu Niểu kiêu ngạo cười: “Không khổ, anh nghỉ ngơi đi đã, lát nữa hãy tra tư liệu.”

“Ừm.” Lý Thiên Mặc mệt muốn ngất, giờ anh cần phải nghỉ ngơi. Anh đưa tay, giữ cằm cô, động tình hôn cô.

Vào thời khắc này, Lôi Niểu Niểu vô cùng dịu dàng, yếu đuối, như một vũng nước mềm oặt trong ngực anh, mặc anh hôn cuồng dã.


Đối diện, Diệp Đình cố ý hắng giọng “khụ khụ”, nhắc nhở Lý Thiên Mặc... Người anh em, em còn mở video đấy, em lại quên rồi...

Lý Thiên Mặc lập tức: “...” Im lặng hỏi trời... Video! Video! Anh lại quên tắt video!

Lý Thiên Mặc thật muốn khóc lớn một trận! Anh ôm tim, dự đoán diện tích bóng ma trong lòng mình, đã mở rộng ra to bằng bốn cái bánh bao!

Lôi Niểu Niểu hừ một tiếng, đưa tay ấn nút tắt. Cô ngồi trên đùi anh, giữ chặt khuôn mặt anh, dùng sức cắn môi anh: “Đều tại anh! Gọi điện là được rồi, còn mở video làm gì? Mấy lần thân mật mà toàn bị người khác nhìn thấy! Huhu, sau này em còn mặt mũi nào mà nhìn mặt người khác?”

Lý Thiên Mặc bị cô cắn đau, nhưng rất muốn cười: “Lần sau anh sẽ chú ý...”

Lôi Niểu Niểu trừng mắt nhìn anh, điều chỉnh tư thế ngồi, dịch dịch trên đùi anh. Cơ thể Lý Thiên Mặc chợt cứng lại.

Lôi Niểu Niểu phát hiện... anh có gì đó là lạ: “Này? Sao anh đổ mồ hôi nhiều thế? Hình như còn căng thẳng hơn vừa rồi? Nha, sao mồ hôi càng lúc càng nhiều vậy?”

Lý Thiên Mặc nói: “Em không biết em đè lên cái gì của anh sao?” Lôi Niểu Niểu nhíu mày: “Em đè lên chỗ nào của anh?” Lý Thiên Mặc đỏ mặt, cả giận: “Em đè lên xương hông anh!” Anh hít sâu một hơi: “Em ngồi lên phía trước, đừng nói gì!”


Lôi Niểu Niểu dịch về phía trước... Lý Thiên Mặc ôm cô, dán mặt lên vai cô, mồ hôi thấm qua áo cô, anh vừa mệt vừa đau đầu. Lôi Niểu Niểu ngoan ngoãn để anh ôm, không nhúc nhích...

Cô cũng đau lòng choa nh nha. Năm phút vừa rồi, không biết anh chết bao nhiêu tế bào não.

Lý Thiên Mặc nghỉ ngơ một lúc, cảm thấy đầu không còn quá đau nữa. Anh ngẩng đầu hôn lên khuôn mặt cô: “Tiếp tục làm việc! anh không thể ở trong kho dữ liệu của bọn họ quá lâu, sẽ bị phát hiện!”

Anh gửi sóng tần cho Diệp Đình, Diệp Đình đã về đến nhà, đang chuẩn bị vào kho dữ liệu.

Lý Thiên Mặc điều tra tư liệu Bạch Bình trước tiên. Nếu như anh không nhầm, Bạch Bình này không phải đặc công thì cũng là gián điệp. Dù sao, trong chiến đội quốc tế khẳng định có tư liệu về bà ấy.

Lý Thiên Mặc gõ hai chữ Bạch Bình, không hề xuất hiện bất cứ dữ liệu gì, anh bèn điều chỉnh hình ảnh bức vẽ của Lý Khắc Gia, tiến hành quét mặt người.

“Tút tút ---“ Trên màn hình, chợt nhảy ra một dữ liệu.

“Có! Thật sự có!” Lôi Niểu Niểu vô cùng kích động! Cô nhìn dữ liệu kia, nhỏ giọng đọc: “Bạch Bình... SSS...” Có ý gì? Lôi Niểu Niểu nhìn không hiểu.

Lý Thiên Mặc nghĩ ngợi, nói: “Anh đoán, chắc là đặc công... Lát nữa hỏi anh Đình, khẳng định anh ấy hiểu.”

Lý Thiên Mặc không vội vã tìm Diệp Đình, vì giờ khẳng định Diệp Đình đang phá những sóng tần kia.

Một khi Diệp Đình thành công, chắc chắn sẽ liên hệ trước với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui