Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Vân Hào không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc áo choàng, mũ áo choàng che kín đầu của ông ta, ông ta giống như một lão yêu quái, tiếng cười vừa khó nghe lại chói tai.
Cả người Lý Vân Hào trở nên cực kì quỷ dị---khí chất của ông ta đột nhiên trở nên quỷ tà, hoàn toàn không phải Lý Vân Hào cương nghị, chính trực như trước kia!
Lôi Thiếu Triệt như thấy quỷ trợn tròn mắt nhìn Lý Vân Hào: “Vân Hào! Ông có phải điên rồi không? Ông bị chứng hoang tưởng, tự nghĩ mình là King Lear sao?”
Lý Vân Hào đột nhiên nổi giận, súng trong tay ông ta chĩa về phía Lôi Thiếu Triệt, tức giận nói: “King Lear? Ha ha ha---năm năm trước, tôi đã xử lý hắn rồi! Năm năm này, tôi chính là King Lear chân chính! Nhìn cung điện này của tôi xem, quả là một kiệt tác đúng không? Lôi Thiếu Triệt, ông chết ở chỗ này cũng không hối tiếc đâu. Không sao, đừng sợ...Ông sẽ không cô đơn, trong tòa mê cung này có bom, có khí độc, sẽ có rất nhiều anh em chết cùng ông.”
Ông ta giơ chiếc điều khiển từ xa trong tay: “Nhìn thấy cái nút đỏ này không? Đè xuống đây, tất cả bom đều sẽ nổ tung.”
Ông ta lại chỉ vào cái nút màu xanh: “Nhìn thấy cái nút màu xanh này không? Nhấn nút này, trong mê cung sẽ ngập tràn khí độc.”
Ông ta từng bước đi về phía Lôi Thiếu Triệt, vô cùng tiếc rẻ nói: “Thiếu Triệt, là ông một mực trợ giúp tôi đi tới hôm nay...Tôi thật có chút không nỡ giết ông.”
Lôi Thiếu Triệt che ngực, lòng đau như cắt, Lý Vân Hào thật sự điên rồi sao?
Ông ta vừa mới nói, ông ta đã sớm xử lý King Lear, mà chính ông ta thay vị trí King Lear?
Vậy mà không bị ai phát hiện sao?
Lý Vân Hào đột nhiên kéo mũ áo xuống, trong nháy mắt, khí chất cả người vô cùng âm trầm!
Lôi Thiếu Triệt nhìn chằm chằm mặt nạ của ông ta, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.
Lý Vân Hào cầm súng từng bước tới gần ông, họng súng chĩa lên trán Lôi Thiếu Triệt.
Lôi Thiếu Triệt bỗng nhiên nghĩ đến, súng của Lý Vân Hào là từ đâu ra?
Bốn người bọn họ trước khi tới đây đều bị lục soát toàn thân, ngoại trừ cúc áo, khóa kéo, trên người không còn vật phẩm kim loại khác.
Cho nên, Souris đã giấu thiết bị theo dõi ở cúc áo.
Bốn người bọn họ lúc ở cửa đều bị tước đoạt tất cả vũ khí, vậy mà Lý Vân Hào vẫn có thể mang theo súng?
Ông ta thật sự là King Lear sao? Cho nên ông có thể mang theo súng!
Lôi Thiếu Triệt cảm giác tinh thần của mình như muốn phân liệt, ông tiếp cận mặt nạ của Lý Vân Hào, hỏi ông ta: “Dù sao tôi cũng chết, ông hãy để cho tôi được chết rõ ràng. Tại sao ông phải làm như vậy? Ông quên tình nghĩa giữa chúng ta rồi sao? Ông quên chúng ta có sứ mệnh đặc thù sao? Ông chẳng phải hận nhất những hắc bang dùng độc phẩm giết hại bách tính vô tội sao?”
Lý Vân Hào đột nhiên đưa tay ấn huyệt thái dương, nhưng trong nháy mắt ông ta lại cầm súng dùng sức dí vào trán Lôi Thiếu Triệt: “ King Lear tôi làm việc, không cần giải thích với bất cứ ai!”
Tiếng nói Lý Vân Hào thay đổi hoàn toàn! Âm lãnh, trầm thấp, giống như ác quỷ chui ra từ đọa ngục muốn thôn tính hồn phách của người khác.
Lôi Thiếu Triệt bỗng nhớ đến một sự kiện, tính cách Lý Vân Hào có chút cổ quái, đôi khi ông ta rất sáng sủa, đôi khi lại rất u buồn. Khi u buồn, có thể giam mình trong phòng nửa tháng không ra. Nhưng khi bình thường lại không có chuyện gì...
Còn nữa, mười năm trước, đầu Lý Vân Hào từng bị trúng đạn! Từ đó về sau, ông ta luôn luôn đau đầu! Có phải vì nguyên nhân này khiến tinh thần ông ta bị tổn thương hay không?
Lý Vân Hào...Ông ta, nhân cách phân liệt?
Khó trách Lý Vân Hào bình thường vẫn chính nghĩa như vậy, Lôi Thiết Triệt nửa điểm đều không phát hiện ra được! Chỉ có khi ông ta phát bệnh mới có thể như vậy!
Lôi Thiếu Triệt đưa tay ra hiệu cho ông ta: “Vân Hào, nếu ông đã quyết định, vậy liền nổ súng đi, ông đã bị bao vây, cho dù tôi chết cũng không sao. Mặc dù tôi không giết được ông, nhưng anh em bên ngoài sẽ không bỏ qua cho ông!”
Dưới mặt nạ phát ra tiếng cười quỷ dị. Lý Vân Hào tiện tay ném điện thoại cho ông. Trên màn hình, Lôi Thiếu Triệt nhìn thấy Vương Dần, Trần Tích Bá bên ngoài đang bị người khác dí súng vào đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...