Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi và Diệp Đình bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người nhất trí lạ thường, không cho chúng ta xem, chúng ta càng muốn xem…
Lôi Thiếu Tu đột nhiên cười lên, nói: “Hai cháu đó… tâm tư vòng vo lượn quanh nhưng không gạt được chú. Hai cháu cho là chú không muốn mở ra sao? Hai cháu nhìn cái này.” Ông đứng lên, đi tới két sắt.
Ông giơ tay chỉ đường dẫn màu đỏ trên tủ sắt, nói: “Trong này có hệ thống cảm ứng, chúng ta mở két sắt bên trong, cấp trên có thể lập tức cảm ứng được.”
“…” Diệp Đình híp mắt, anh nói: “Nếu không cho người khác mở ra, tại sao còn để lại ở đây? Bọn họ không thể mang đi sao?”
Lôi Thiếu Tu nói: “Theo chú đoán, bọn họ muốn câu cá lớn… Anh chú qua đời, nhất định có rất nhiều người, cũng có rất nhiều người sợ… Vui vẻ là mấy tổ chức phản động lớn… rốt cuộc loại bỏ uy hiếp lớn như anh chú! Sợ là những trùm buôn thuốc phiện, bọn họ sợ anh chú nắm giữ chứng cứ phạm tội của bọn họ, những chứng cứ này rất có thể hính là ‘Lấy một bắt mười, lấy mười bắt trăm’! Nói không chừng, một nhân vật nho nhỏ có thể dính líu đến án buôn ma túy to lớn.”
Diệp Đình gật đầu, tỏ ý nghe hiểu, anh nói: “Cấp trên của chú để cái két sắt này lại vì muốn xem ai tới trộm, có người trộm đi cái két sắt này, cấp trên có thể tìm hiểu nguồn gốc, bắt một nhóm người?”
“Đúng, không sai. Trước đó đã có hai đội buôn ma túy bị bắt vì két sắt này.”
Diệp Đình và Lăng Vi nhìn nhau, Lăng Vi cười, lắc đầu nói: “Em không hiểu… Những kẻ buôn ma túy kia biết rất rõ cái két sắt này có quỷ, tại sao còn muốn tới trộm chứ? Cũng quá ngu rồi đúng không?”
Lôi Thiếu Tu quơ quơ ngón tay: “Buôn ma túy không ngu, là cháu nghĩ bọn họ ngu.”
Lăng Vi trề môi, không nghĩ ra. Lôi Thiếu Tu nói: “Buôn ma túy lớn núp sau cùng, vĩnh viễn không gặp nguy hiểm. Người đi trộm đều là tiểu lâu la. Mấy tiểu lâu la này bị bắt, đối với trùm thuốc phiện mà nói, tổn thất cũng không lớn. Nhưng… chứng cứ phạm tội của những trùm buôn thuốc phiện bị công bố ra ngoài thì là chuyện lớn!”
“A… Thì ra là vậy…” Lăng Vi nói: “Vừa mới bắt đầu, bọn buôn ma túy sợ trong két sắt này có bí mật nên liều mạng tới cướp. Sau đó, phát hiện bên quân đội cũng không có động tĩnh gì, chỉ suy đoán trong két sắt này có tài liệu gì quan trọng hay không, nên không tới cướp nữa, là thế phải không?”
“Đúng, cháu nói không sai lắm.”
“Haiz…” Lăng Vi nhức đầu, ngồi lại mệt, bụng ép cô không thở nổi..
Cô vịn bàn đứng lên: “Cháu phải đi nằm một hồi… Chú, chú có phòng cho khách không?”
Lôi Thiếu Tu chỉ giường gỗ lớn, nói: “Không phải ở đây có giường sao? Còn đi phòng khách gì? Chú không dọn dẹp mấy phòng khách, ánh sáng lại không tốt, trong phòng lại có mùi mốc, đều không tốt cho cháu và đứa nhỏ. Cháu ngủ ở đây đi.”
Lăng Vi hơi khó xử, cô nhìn cái giường kia, nói: “Đó là giường của cha mà…” Cô có thể nằm sao?
Lôi Thiếu Tu lại nói: “Đâu có gì, cũng hơn 20 năm rồi. Ga trải giường, chăn đều đổi mới theo định kỳ. Hơn nữa, Niễu Niễu nhà chúng thường đến phòng này đọc sách, đọc mê mẫn, liền nằm ngủ trên giường. Niễu Niễu nhà chúng không để ý nhiều như vậy, cháu muốn nằm thì nằm đi.”
“Được, vậy cháu đi nằm một lát…” Lăng Vi thật sự quá mệt mỏi, bây giờ cô bước đi cũng giống như hình phạt nặng vậy.
Diệp Đình đỡ cô qua, cởi giày cô, đỡ cô nằm xuống, lại đắp chăn cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...