Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mới vừa rồi, lúc cô mang đồ ăn tới, là cô đạp xe trượt tới, đoạn đường này, cô trợt nửa giờ. Hiện trời đang mưa, cô lại không thể trợt trở về.
Cô mở ra “Chiến thần”, trò chơi này trò chơi mà cô rất thích chơi. Trong trò chơi còn đang bàn tán chuyện “Mạc hoang” cản trở “Niểu Niểu Hàn Yên” hai tháng.
Lôi Niểu Niểu hừ hừ đi tìm chiến đội, lấy lại vinh dự. Cô gần đây không làm sao tăng được hạng, ngay cả đội cố định cũng không cần cô.
Tức chết! Mọi chuyện không như mong muốn! Hừ ——
Đều do tên Lý Thiên Mặc thất đức! Cô ít đi thi đấu hạng tưởng thưởng, liền so với chớ người ít rất nhiều tài nguyên! Cô vốn là tài nghệ rất cao, lại bị cản trở chỉ có thể lăn lộn ở đội ngũ hạng hai.
Bây giờ không có đội cố định, chỉ có thể lăn lộn dã đội! Lăn lộn dã đội... Càng nháo tâm! Các loại không lường trước... Các loại lừa bịp... Nháo tâm chết!
Cũng không ít người trò chuyện với cô, hỏi: “Đại thần Mạc Hoang “ là “Hóa địch thành bạn “ sao? Tại sao anh ta lại không cản trở không cô?
Cô tức giận trả lời: “Ai biết anh ta trúng gió gì! Bây giờ không cản trở tôi, đó là bởi vì anh không có online, chờ một lát lại chèn ép tôi! Chớ bàn về anh ta, tôi không muốn nghe —— “
Cô đóng trò chơi lại, không chơi.
Lúc này, Lý Thiên Mặc chà xong giày, lại cầm cây lau nhà kéo lê trên đất. Kéo tới dưới chân cô, Lôi Niểu Niểu giơ chân lên cho anh lau. Tên Lý Thiên Mặc này nhất định là cố ý, ở dưới chân cô, lau tới lau lui mãi vẫn không xong. Bắp chân của cô cũng đau, anh đột nhiên vui vẻ: “Chớ bỏ chân xuống a, vẫn chưa xong.”
“...” Lôi Niểu Niểu tức giận: “Anh muốn hành tôi sao?” Kết quả, chỉ thấy Lý Thiên Mặc đưa tay bắt bắp chân của cô, đem bắp chân của cô kéo đến tấm ghế nhựa bên kia.
Không chờ cô phản ứng, anh lại đi kéo chỗ khác. Anh lau nhà xong, lại cầm khăn lông trắng lau bàn máy vi tính...
“Tật xấu...” Lôi Niểu Niểu lại nâng cánh tay lên nhường chỗ cho anh lau. Cho tới bây giờ, cô ở nhà cũng chưa từng làm qua những công việc nhà này nha, bởi vì quét dọn nhà có dì, ba lại quá nuông chìu cô, không thể nói là cô lười biếng, nhưng là, không ai để cho cô làm.
Lý Thiên Mặc dọn dẹp xong, ngồi xuống bên cạnh cô: “Gọi điện thoại về nhà sao?
“A... Quên mất...”
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho chú Trần tài xế. Chú Trần nhận điện thoại nói: “Là Niểu Niểu a... Hiện tại bây giờ chú không có ở nhà, chú cùng ba cháu đang ở bên ngoài tiếp một vị khách.”
Tiếp đến, từ đầu bên kia điện thoại, ba cô hỏi: “Trời mưa lớn như vậy, con không ở nhà lại chạy ra ngoài làm gì? “ Lúc này, Lý Thiên Mặc, nghe điện thoại, nói: “Chú Lôi, cháu là Lý Thiên Mặc. Mới vừa rồi là cháu không thoải mái, Niểu Niểu vội tới mang cho cháu chút đồ ăn, còn có thuốc. Bây giờ trời lại mưa lớn, cháu không để cho cô ấy tự mình trở về. Đợi mưa nhỏ hơn một chút, cháu sẽ đưa Niểu Niểu về.”
“À, Niểu Niểu đang ở nhà cháu sao? Vậy cứ để nó ở tạm nhà cháu, chú bây giờ đang ở ngoài, chưa về. Chờ mưa tạnh, rồi đưa nó về nhà giúp chú? Ừ... Tạm biệt cháu.”
Lý Thiên Mặc đem điện thoại gác lên, mở ra chiến thần, anh nói: “Dẫn cô đi lấy lại vinh dự, tôi nợ cô, tôi sẽ bù lại cho cô.”
“Hứ...” Lôi Niểu Niểu hừ một tiếng: “Ai quan tâm...”
Lý Thiên Mặc nghiêng đầu nhìn cô.
Nhìn một lúc lâu, anh nói: “Vậy cô nói làm sao bây giờ... Lúc trước cô đụng tôi, cô còn bỏ chạy. Cô nói cô không phải cố ý, ai cũng có lúc phạm sai lầm, cho nên, tôi bỏ qua cho cô. Vậy bây giờ... Tôi cũng không phải cố ý a... Anh em tôi tìm ta giúp đỡ, tôi nhất định phải giúp, tôi bây giờ cũng biết lỗi rồi... Sau này cũng sẽ không khi dễ cô, cô lại không thể tha thứ cho tôi sao?”
Lôi Niểu Niểu bỉu môi, khí hừ hừ nhấp vào biểu tượng, tiếp tục lên tuyến (online).
Lý Thiên Mặc cười một chút, nắm con chuột, mở ra dao diện bạn bè.
Hệ thống: Người chơi Mạc Hoang, đề nghị thêm bạn tốt.
Lôi Niểu Niểu chọn đồng ý.
Hệ thống: Người chơi Mạc Hoang, đề nghị ôm một cái.
“Ôm em gái anh a —— ôm!” Lôi Niểu Niểu nổi giận!
Lý Thiên Mặc “囧”, anh ở trên bàn phím đánh chữ: “Không cho ôm, cô có thể bay sao? Cà vinh dự, nhất định là đi trích tinh nhanh nhất a!”
“...” Lôi Niểu Niểu chọn đồng ý, nghiêng sang anh nói: “Anh không có miệng sao? Tôi ngồi bên cạnh anh, anh còn đánh chữ làm gì?”
Lý Thiên Mặc: “Đánh chữ nhanh hơn nói chuyện.”
“*** kiếp... Cũng chỉ có anh ta thuộc loại người này, đánh chữ lại nhanh hơn nói chuyện...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...