Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Kiểu tranh giải giữa bọn họ, đó chính là ‘sai một ly đi ngàn dặm’.

Kém một chút là cũng không đuổi kịp được, số liệu của Lý Thiên Mặc không động, đám người lão luyện như ‘chiến đội l-g’ cũng biết chắc chắn là anh không ngồi trước máy vi tính.

“Chuyện này quá không khoa học rồi!”

“Đúng vậy đấy! Từ trước đến giờ Lý Đại Năng chưa từng để lọt hố như vậy…”

Mặc dù nhóm người đã thua cuộc đấu, thế nhưng vẫn tương đối khách khí với Lý Thiên Mặc, dù sao anh cũng là chủ lực của đội bọn họ, lần nào ngăn cơn sóng dữ cũng cần có Lý Thiên Mặc ra tay.

‘Chiến đội m-b’ đã có cao thủ đứng thứ hai rồi, bọn họ không để đánh mất vị cao thử xếp hạng đầu là Lý Đại Năng được.

Lý Thiên Mặc gõ bàn phím, giải thích một câu: “Vô tình làm đổ nước ra màn hình, chưa kịp dọn dẹp. Xin lỗi…”

Tiếp theo lại từng hàng oanh tạc…

“Trận tranh giải quan trọng như vậy mà cậu lại không thể cách xa nguồn nước?”


“Trận tranh giải quan trọng như vậy, tại sao cậu lại không tránh xa thứ đồ nguy hiểm như nguồn nước hả?”

Lôi Niểu Niểu bụm mặt, trong đầu nghĩ… nhất định là trong lòng Lý Thiên Mặc đang suy nghĩ, nhất định sau này phải cách xa cái cô nàng Lôi Niểu Niểu có hệ số nguy hiểm đặc biệt cao này rồi…

Quả nhiên… Lý Thiên Mặc vô cùng phối hợp với cô.

Lôi Niểu Niểu trơ mắt nhìn Lý Thiên Mặc cầm laptop đứng dậy, đi đến ngồi bên chiếc ghế sofa khác.

Khu vực nhỏ này của bọn họ cũng chỉ có mỗi hai người, bởi vì Lý Thiên Mặc tham gia so tài, cho nên anh phải tìm một địa phương yên ắng mới có thể tập trung hết mức được.

Trong lòng Lôi Niểu Niểu liền tự ái, bị…. đả kích mạnh mẽ!

Cô hung tợn trừng mắt với Lý Thiên Mặc, đột nhiên lại nhớ đến… là do cô có lỗi trước, nếu như cô không chọc khiến anh ta phun nước, thì anh ta cũng sẽ không thua.

Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy thật có lỗi.

Cô bình bịch nhích đế chiếc ghế mà Lý Thiên Mặc đang ngồi… khẽ mỉm cười, cô nói: “Thật xin lỗi…”


“Không sao.”

Từ đầu đến cuối Lý Thiên Mặc đều không nổi giận, cũng không mắng cô.

Lôi Niểu Niểu lại che khuôn mặt đỏ bừng, nhìn anh qua kẽ tay: “Tại sao anh lại không tức giận?”

Lý Thiên Mặc nói: “Tôi đang tức giận.”

“Hả?” Khuôn mặt Lôi Niểu Niểu đầy vẻ hoảng sợ nhìn anh: “Không nhìn ra anh tức giận chỗ nào?”

Lý Thiên Mặc vẫn nhìn chằm chằm laptop, nói: “Tức giận không có nghĩa là nhất định phải thể hiện ra ngoài.”

“…” Lôi Niểu Niểu sợ hãi, nghe giọng nói kia của anh ta cũng đâu có giống như đang tức giận…Anh chàng này thực sự có thể nhẫn nhịn được sao?

Lôi Niểu Niểu lại hỏi anh: “Có phải anh ghét tôi lắm hay không?”

“Ừ.”

“…” Lôi Niểu Niểu quệt miệng, không thể… không thẳng thắn như vậy sao? Đậu má… người này đúng là quá không biết nói chuyện, mệt tâm quá đi…

Lôi Niểu Niểu đuối lý… không có cách nào mà, khiến người ta bị thua cuộc thi, cô lại hỏi anh: “Tại sao anh tức giận mà không biểu hiện ra ngoài? Anh mắng tôi một lúc đi, tôi có thể chiu được.”

Lý Thiên Mặc từ từ nâng mi, nhìn cô một cái, lúc này, cô đang bụm mặt mình. Mặc dù ngón tay cô che trước mặt, thế nhưng Lý Thiên Mặc lại có thể cảm giác được khuôn mặt cô đang rất đỏ, rất thẹn thùng, rất quẫn bách.

Cô thấy anh nhìn sang, liền thả lỏng tay, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp, tươi cười với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui