Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vốn dĩ ông cũng chẳng muốn tìm bạn già làm gì, vẫn là do Niểu Niểu đề cập đến, nói rằng nếu ông thấy ai thích hợp thì liền cưới về, đỡ cho việc cái nhà này chỉ có mỗi ông và con bé suốt ngày mắt to trừng mắt nhỏ, quá hiu quạnh.
Lôi Thiếu Tu còn đang cảm khái chuyện này, bỗng Phương Di đột nhiên hỏi: “Sao tự nhiên ông lại để ý đến đứa nhỏ Lý Thiên Mặc này thế? Tính cách thằng bé thế nào, có bản tính ra sao ông cũng còn chưa biết, vậy mà đã để cho Niểu Niểu tiếp xúc với người ta, lỡ như đức hạnh không được nghiêm chỉnh làm hư Niểu Niểu, thì biết tính sao?”
Lôi Thiếu Tu lắc đầu, như chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn không thế đâu. Nếu là tiểu Vi giới thiệu, lại còn là bạn tốt của con bé, nhân phẩm của thằng nhóc đó tuyệt đối là tốt, tôi rất yên tâm, không cần tra xét!”
Phương Di gật đầu cười: “Cũng đúng…”
Bà hơi suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Tôi nói với ông này, ông cứ ép Niểu Niểu gọi điện cho Lý Thiên Mặc, kiểu gì cũng sẽ chỉ càng khiến con bé không thích. Cái độ tuổi này của Niểu Niểu ấy mà, chính là thời kỳ làm phản, một đứa trẻ lớn xác như con bé, là độ tuổi luôn muốn có người khẳng định mình, muốn người coi trọng. Vô cùng không muốn bị người khác định đoạt thay, ông càng ép con bé, con bé sẽ chỉ càng muốn phản kháng, muốn đối nghịch lại với ông mà thôi.”
Lôi Thiếu Tu không lên tiếng, nhưng không thể không thừa nhận… Ông gật đầu một cái, trong lòng nghĩ: Phương Di nói đúng…
Phương Di còn nói: “Nếu như ông thật sự muốn để hai đứa nhỏ làm quen, vậy thì cũng dễ thôi… Ông bảo tiểu Vi tổ chức hoạt động gì đó, hoặc là bữa tiệc… mời cả hai đứa nhỏ đến, dù sao cũng đều là người trẻ tuổi mà, nghe đến chơi bời còn không đi nhanh sao? Đến lúc đó, hai đứa có cảm giác với nhau hay không, trò chuyện chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
“Có lý! Rất có lý!”
Lôi Thiếu Tu hơi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta cũng đừng bảo tiểu Vi tổ chức tiệc tùng gì cả, không phải tuần sau là sinh nhật bà sao? Chúng ta mời tất cả bọn nhóc đến! Còn cả Lăng Tiêu, tiểu Tony nữa… nếu như Lăng Trí cũng đồng ý đến thì chúng ta cũng có thể mời… chỉ sợ ông ta không muốn thôi…”
Phương Di nói: “Tôi vẫn rất hiểu Lăng Trí, ông ấy nhất định sẽ đồng ý đến. Ông ấy ấy mà… chính là quá hay… mềm lòng, cho nên mới thường xuyên bị ức hiếp…”
Lôi Thiếu Tu nắm lấy bả vai bà, khẽ nắn, ông an ủi: “đều đã qua rồi, đừng nghĩ đến nữa… bọn nhỏ cũng đã lớn, chúng ta liền dưỡng tuổi già là được. Lăng Trí đã có tiểu Vi chăm sóc, nói không chừng cũng rất nhanh có thể tìm bạn già rồi. Chúng ta sống cả đời này, không nhất định phải gán ghép ai với ai mãi, cũng chưa chắc có thể bầu bạn đến cuối đời… tất cả đều đã được định trước, cứ thản nhiên tiếp nhận, quý trọng cho tốt là được… Cuộc sống ấy mà, cũng không có quá nhiều điều không vừa ý.”
Phương Di gật đầu một cái, lập tức gọi điện thoại cho Lăng Vi, nói rằng thứ tư tuần sau bà có một bữa tiệc, bà định mời Lăng Trí, Lăng Tiêu và cả tiểu Tony đến tham gia.
Lăng Vi đáp một câu: “Vâng, lát nữa con sẽ đi bàn bạc với mọi người.”
Phương Di cười một tiếng, còn nói: “Còn nữa… con dẫn theo nhiều bạn bè đến một chút, dân số nhà chúng ta cũng không nhiều, thím sợ quá hiu quạnh không đủ náo nhiệt.”
Lăng Vi lập tức hiểu ngay: “Thím là muốn… bảo con mời Lý Thiên Mặc đúng không?”
“Ôi chao, cái con bé này… lúc nào cũng thông minh thế… ha ha…” Phương Di có chút xin lỗi, nhưng vẫn nói: “Chú con rất muốn gặp thằng bé một lần…”
“Vâng, con sẽ nói với cậu ấy một tiếng trước.” Lăng Vi cúp điện thoại, sau đó liền thông báo với bạn bè, thứ tư tuần sau ai rảnh đều có thể tham gia sinh nhật cùng cô.
Long Đằng vừa mới khởi bước, có rất nhiều việc, lại còn rườm rà nữa.
Lăng Vi vẫn luôn bận rộn đến mức chân không chạm đất, rất nhiều chuyện đều có Diệp Đình giúp đỡ cô, Diệp Đình cũng dời luôn địa điểm làm việc đến Long Đằng…
Bản thân Laroe cũng làm về ngành xe hơi, Diệp Đình mở ra cho Lăng Vi một lối đi: Có những nhân tài, công cụ liên quan đến công việc, đều có thể thỉnh cầu Laroe.
Ừm… có một người chồng tốt ủng hộ như vậy, đời này của cô đúng là tu luyện có phúc…
Có phải là do kiếp trước hệ ngân hà bị nổ tung, cô đã cứu được chăng? Nếu không phải như thế, làm sao cô có thể may mắn gặp được Diệp Đình…
Tiểu Cầm cũng đã đến ‘tân Long Đằng’ làm việc, cô ấy là do Lăng Vi dẫn đến, vốn dĩ làm trưởng bộ phạn thiết kế ở Laroe, bây giờ cũng đã từ chức, đến đây làm chung cùng với Lăng Vi.
Tiểu Cầm mang bản thiết kế đến gõ cửa phòng làm việc của Lăng Vi, Lăng Vi nhìn thấy cô ấy, thực sự rất vui.
Tiểu Cầm cũng rất cao hứng, cô đặt bản thiết kế trong tay xuống.
Tâm trạng đặc biệt thoải mái nói: “Lão đại, hiện giờ em rất có tinh thần! Thật giống như đang nuôi nấng một đứa trẻ lớn lên vậy. Chúng ta vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nhất định là có rất nhiều chỗ khó xử lý, giống như một đứa con nít vừa mới được sinh ta, từ chưa biết gì sẽ bắt đầu tập lẫy, đến ba tuổi rồi sẽ biết đi… mặc dù có khó khăn, thế nhưng quãng đường lớn lên này, sẽ luôn khiến cho mọi người cảm thấy kích động, khiến sóng triều trong lòng người dâng trào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...