Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Niểu Niểu muốn Lăng Vi đưa số điện thoại, thật ra cũng chỉ là đùa giỡn một chút.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Lăng Vi, Lôi lão gia tử nói: “Nếu như tiểu Vi thấy ai thích hợp thì hãy giới thiệu Niểu Niểu của nhà ông với nhé.”
Lôi Niểu Niểu trợn trắng mắt, đây là sợ cô không có ai thèm lấy ấy hả… Cô mới chỉ có 20 tuổi thôi mà, được không? Người ta thiên sinh lệ chất đầy mình, người gặp người yêu, chẳng lẽ đến mức không ai muốn hay sao? Trong trường học có biết bao nhiêu người theo đuổi cô kìa, chẳng qua cô không muốn yêu thôi. Nếu như cô muốn yêu đương, có khi bạn trai đã xếp thành hàng dài dằng dặc rồi ấy.
Lôi Thiếu Tu cũng nói: “Niểu Niểu nhà bác cũng quá hoạt bát, phải tìm một ai đó trầm ổn để trói cuộc bớt con bé lại.”
Lăng Vi đột nhiên nhìn thấy Diệp Đình khẽ cong khóe môi, ôi chao… nụ cười này của anh, thật đúng là ý vị thâm trường… nếu như xét về tính cách, Lý Thiên Mặc kia trăm phần trăm chính là ‘lão trầm ổn’, nửa tháng không nói câu nào, không ra khỏi cửa, cũng không phải là chưa từng có.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, nhóm người này đúng là thích náo nhiệt không chê lớn chuyện đây mà… đùa giỡn linh tinh cái gì chứ?
Váo lúc này, bao nhiêu người đều đang chờ cô lên tiếng, Lăng Vi giống như có chút cưỡi hổ khó xuống, nhưng theo như tính cách của cô, nếu như cô không muốn cho, đừng nói là cưỡi hổ, cho dù cô đang bị đao gác trên cổ, muốn lấy được số điện thoại từ chỗ cô ư, vậy cũng tuyệt đối không thể nào.
Thế nhưng… từ trong đáy lòng… vì sao cô lại luôn nghĩ thay Lôi Niểu Niểu… chỉ cần hơi suy nghĩ một chút đến chuyện cô bé này sẽ cuốn lấy Lý Thiên Mặc đến xoay mòng mòng, cô liền muốn cười, nếu như hai người này ở chung một chỗ, vậy sẽ có biết bao chuyện vui đây nhỉ?
Lăng Vi hơi suy nghĩ, gửi một tin nhắn cho Thiên Ma: “Có một cô bé muốn làm quen với cậu, cô ấy muốn số điện thọa của cậu, mình có nên cho cô ấy không đây?”
Đợi một lát vẫn chưa thấy Thiên Ma trả lời, Lăng Vi lại hỏi: “Nếu như cậu không trả lời, vậy mình cứ coi như cậu ngầm thừa nhận rồi nhé.”
Lúc này, Lôi Niểu Niểu chạy đến ngồi cạnh Lăng Vi: “Chị dâu, chị lén lén lút lút làm cái gì thế?”
Lăng Vi cười một tiếng, không nói chuyện.
Lại đợi một lát, vẫn chưa thấy Thiên Ma nhắn tin lại, Lăng Vi liền đưa di động đến trước mặt Lôi Niểu Niểu. Bộ dạng Lôi Niểu Niểu kiểu muốn ‘quỳ’… người ta chỉ nói chơi thôi ma, sao ai cũng toàn tưởng thật?
Khuôn mặt nhỏ của Lôi Niểu Niểu đỏ bừng, nhưng vẫn lưu số điện thoại lại, save bằng tên: Lý Thiên Mặc… “Ôi, tên người này dễ nghe quá, rất có cảm giác đầy học thức.”
Lăng Vi nói: “Người bạn này của chị là cao thủ máy tính, cậu ấy rất thông minh nữa, máy tính của một người bạn khác của chị bị nhiễm virus, mấy chục chuyên gia cũng không sửa được, nhưng cậu ấy lại nghiên cứu ra được, cái công thức kia ấy, phải tổ hợp từ hơn mười ngàn cái với nhau… Ai dô, chị nói cũng không hiểu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...