Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cậu “con cần mọi người” này của Lăng Vi, làm cho các ông lão đang ngồi tức cười.
Đào góc tưỡng rõ ràng như vậy.... thật đúng là để cho mọi người bội phục can đảm và quyết đoán của cô gái này....
Khoan hãy nói, thậy là có phong độ của anh Phong và chị Nhược năm đó.
Lăng Vi bưng ly rượu nhìn bọn họ. Hy vọng có người đứng ra ủng hộ cô.
Nhưng mà, các ông lão đang ngồi đó ông nhìn tôi tôi nhìn ông, chính là không có người nào nguyện ý đứng ra tỏ thái độ.
Lăng Vi cười....
Thấy các ông lão đang ngồi có lắc đầu, có xì xào bàn tán.
Không phải bọn họ không muốn ủng hộ cô, chẳng qua, những người đang ngồi này, hiện nay đều là quản lý cao tầng của các xí nghiệp đứng đầu. Có mắt thấy đều sắp về hưu, đã lớn tuổi rồi, dời ổ? Dời không nổi nữa.... không có sức sống như người trẻ tuổi, hiện tại số tuổi này của bọn họ, lại dời ổ, vậy phải làm lại từ đầu.
Trầm lão phá vỡ cục diện bế tắc.
Đột nhiên ông cười nói: “Cháu gái nha, ông biết con là một cô gái tốt chưa bao giờ nói bậy. Hơn nửa năm trước, con nói với chúng ta, muốn đánh một trận đầu vang dội cho Long Đằng, hiện nay, con làm được! Cái động cơ siêu cấp kia, quả thật lợi hại. Nhưng mà, tuổi của chúng tôi đều đã lớn, giống như chú vậy đầu tư, mua cổ phiếu của con còn dễ nói. Nhưng con nhìn xem, những chú, bác kia.... tóc đều đã bạc phân nửa, số tuổi càng lớn, càng lười dọn nhà.... đạo lý này, con có hiểu hay không?”
Lăng Vi nhìm Trầm lão nói: “Bác Trầm, con chính là vì để cuộc sống sau này của các chú, bác được trôi qua tốt hơn, mới cử hành lần tụ hội này. Đạo lý bác nói con hiểu, nhưng mà.... người thường đi chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp. Cảnh tượng của Long Đằng mọi người cũng đã thấy được, xe mới còn chưa đưa ra thị trường, cũng đã tạo thành náo động, bác suy nghĩ, nếu xe này thiết kế chế tạo ra, lượng tiêu thụ sẽ kém sao?”
Trầm lão lắc đầu: “Lượng tiêu thụ có được hay không, đó là chuyện của cổ đông, có liên quan gì đến những chú, bác này?”
Lăng Vi dứt khoác nói: “Có liên quan, bởi vì Long Đằng chúng ta sẽ áp dụng chính sách nhân viên cần cổ phiếu, lượng tiêu thụ của xe hơi càng cao, hoa hồng của nhân viên sẽ càng nhiều.”
Cô vẫn giơ ly, trịnh trọng nói: “Cái này, chính là dụng ý mà hôm nay con mời mọi người đến đây.”
Bá đạo! Trầm lão chủ động giơ ngón tay cái cho cô!
Các vị có mặt, có người dao động. Một kỹ sư sữa chữa có uy tín trong lòng nghĩ, bây giờ ông làm ở nhà máy xe hơi cũng đã mười năm, mắt thấy còn có năm năm đã về hưu, nhưng mà, nhà máy mà ông đang làm hiện nay có kích thước rất nhỏ, về hưu, là sẽ không có tiền lương hưu....
Ông đang buồn rầu sau khi về hưu phải làm sao đây.... chẳng lẽ còn phải tìm nơi khác làm việc? Khi đó, ông cũng đã sáu mươi lăm.... còn có thể làm việc được sao? Không làm lại không có cơm ăn....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...