Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trực tiếp chuyển bức tranh Diệp Đình vẽ cho bọn nhỏ nhìn: “Các bạn nhỏ, các con nói chú Diệp Đình vẽ có đẹp không?”
“Ha ha ha ——” một trận cười rộ!
“Thật là xấu xí, thật là xấu xí...”
Lăng Vi nói: “Trẻ con tâm linh thuần khiết nhất, bọn họ sẽ không gạt người.”
Diệp Đình giơ tay lên nhéo má cô: “Em thông minh nhất.”
Lăng Vi né tránh, vẽ vài nét sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi phải cất giữ, bản vẽ của ông chủ Đỉnh phong quốc tế rất đáng tiền. Sau này tôi sống không nổi nữa thì mang đi đấu giá, nhất định nhiều người muốn cướp.”
“Ai yêu... Sớm biết em thích tôi như vậy, tôi liền vẽ đẹp một chút, tờ giấy này không mang ra ngoài được.”
Lăng Vi “Xí” một tiếng: “Vẽ đẹp mắt một chút liền không đáng giá, cứ như vậy mới đáng tiền.”
Vừa hay Giang Quân đi tới, Lăng Vi đang gây lộn cười đùa với Diệp Đình.
Anh ta vừa tới cửa trường học liền nghe tiếng trẻ con vang lên: “Chào chú…”
Giang Quân sợ hết hồn, lại thấy bên cạnh Lăng Vi có một người đàn ông vô cùng đẹp trai, vừa lúc có thể nhìn thấy cánh tay người đàn ông kia đang ôm eo Lăng Vi.
Lăng Vi hỏi anh ta: “Cảnh sát Giang, có việc gấp sao? Hay là ra ngoài nói chuyện.?”
Giang Quân khoát tay: “Em dạy học trước đi, chờ em dạy xong chúng ta nói chuyện.”
Giang Quân đi tới bên cạnh Lăng Vi xách cái ghế ngồi xuống.
Bọn nhỏ vẽ xong đèn cầy, Lăng Vi mở ra sách, dạy cá bạn nhỏ hát nhạc thiếu nhi.
Cô dịu dàng nói: “Hôm nay cô gáio muốn dạy các con một câu: I LOVE YOU! Thấy mẹ, phải nói: Con yêu mẹ. Thấy ba, phải nói: Con yêu ba. Thấy bạn bè phải nói: Mình thích cậu. Thấy cải xanh phải nói: Mình yêu bạn, thấy cơm phải nói: Mình yêu bạn!”
Bọn nhỏ đọc theo. Diệp Đình nghe được cô đọc “Ba, mẹ”, ánh mắt đánh giá đứa trẻ. Những đứa trẻ này cũng không có cha mẹ, không biết tại sao sách vở lại viết những thứ này...
Sẽ không sợ bọn nhỏ nhớ sao?
Nhưng là, thấy bọn nhỏ không để ý đọc theo, Diệp Đình không nói gì.
Bọn nhỏ đọc xong, Nhạc Nhạc đột nhiên lớn tiếng: “Chú Diệp Đình và chú cảnh sát cùng nhau đọc đi ạ.”
“...” Hai người đàn ông nhìn nhau, Diệp Đình nhướn mày, Giang Quân mím môi.
Lăng Vi đọc lại một lần, Giang Quân, Diệp Đình cùng bọn nhỏ cùng nhau đọc...
Đọc xong, bọn nhỏ náo loạn lên: “Tiểu dưa hấu, Mình thích cậu! Tiểu Đậu đinh, mình thích cậu!”
Nhạc nhạc kêu lên: “ chú Diệp Đình, chú cảnh sát, hãy đọc theo cháu! Tiểu dưa hấu, mình thích cậu!”
Diệp Đình: “ Tiểu dưa hấu, mình thích cậu...”
Giang Quân: “ Tiểu dưa hấu, mình thích cậu...”
Nhạc nhạc cười hì hì một tiếng, còn nói: “Tiểu Đậu đinh, mình thích cậu!”
Diệp Đình cùng Giang Quân không biết làm sao, “ Tiểu Đậu đinh, mình thích cậu...”
Nhạc nhạc hài lòng gật đầu, còn nói: “Cô Vi vi, em yêu cô!”
Ánh mắt Nhạc Nhạc lấp lánh nhìn chằm chằm bọn họ.
Diệp Đình: “...” Anh hít hơi, nhìn về phía Lăng Vi.
Giang Quân: “...” Anh cũng hít hơi, nhìn về phía Lăng Vi.
Lăng Vi hít hơi, 囧 囧 không biết làm sao nhìn Nhạc Nhạc...
Lồng ngực Diệp Đình nóng lên, phảng phất có gì đó muốn phun ra!
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt Lăng Vi, hô hấp nóng bỏng ngay chính anh cũng không chịu nổi.
Tất cả bọn nhỏ cũng mong đợi nhìn anh.
Anh ho khan một chút, biểu tình nghiêm túc nói một tiếng: “Cô Vi vi, tôi yêu em.”
“Chú Diệp Đình! Chúng cháu yêu chú!” Bọn nhỏ hô to.
Giang Quân mím chặt môi: “...” Không nói ra.
Lăng Vi đỏ mặt… trái tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...