Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Khanh viết xong, cẩn thận nhìn.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ: Cái tờ giấy này, bọn họ phải in ra tám chục một trăm tấm, mỗi lần bà quên mất... họ họ liền lấy tới cho bà nhìn.
Diệp Khanh viết tờ giấy xong, đi tìm vali thí nghiệm của bà khắp nơi.
Nhưng mà, làm sao bà cũng không tìm ra. Lăng Vi liền vội vàng nói: “Vali của mẹ, chúng con đã đem lên trực thăng giúp mẹ rồi.”
Diệp Khanh suy nghĩ một hồi, đầu rất đau.... bà nhàn nhạt gật đầu, đại khái trong tiềm thức đã sinh ra thói quen, chính là... bà luôn quên đồ, đầu óc của bà đã ý thức và quen với trạng thái này rồi, sẽ nghe theo người khác nhắc nhở và khuyên bảo theo bản năng.
Mặc dù Diệp Khanh luôn không nhớ được mọi chuyện, nhưng mà, bà lại rất ung dung. Không giống những người thường xuyên mất trí nhớ, lo lắng, sợ hãi.... bà cũng không, ung dung đối mặt tất cả.
Không nhớ nổi, cũng không xấu hổ. Nhàn nhạt chờ các người nói chuyện xong, bà lại phân tích xem chuyện có phải như vậy hay không.
Loại kinh nghiệm được rèn luyện lâu như vậy, thật là làm cho người ta thán phục.
Diệp Khanh đi theo Lăng Vi và Diệp Đình ra, Lôi Tuấn rất kinh ngạc, anh thật không có nghĩ đến.... hai người lại “lừa gạt” Diệp Khanh ra ngoài.
Bọn họ vừa muốn đi, bác Lương cách vách đột nhiên chạy tới cửa nhà bà.
“A muội, khố địa khắc?” Ông nói là ngôn ngữ địa phương, Lăng Vi, Lôi Tuấn và Diệp Đình nghe không hiểu, nhưng mà, đại khái nghe được là: “A muội, đi nơi nào?”
Diệp Khanh xoa xoa thái dương, ôn hòa nói ít lời.
Sau đó, lại mang bác Lương vào nhà, chỉ tranh vẽ, lại nhìn Lăng Vi và Diệp Đình bên ngoài.
Bác Lương cũng quay đầu nhìn ra ngoài.... ông gật đầu, lại lộ vẻ xúc động nói ít lời.
Diệp Khanh đi ra, làm cho Lăng Vi và Diệp Đình bất ngờ là.... lúc này bà chưa nói: “Tôi nhìn các người rất quen...”
Bọn họ từ giã với bác Lương, bác Lương muốn nói tình huống của Diệp Khanh cho bọn họ, nhưng mà ngôn ngữ không thông, ông nói bọn họ nửa chữ cũng nghe không hiểu....
Trong đầu Diệp Đình nghĩ, anh phải mang người thông dịch tới. Liền giữ năm người của tiểu tổ Ám Ảnh lại, để cho bọn họ âm thầm bảo vệ bác Lương, cũng học tập ngôn ngữ của bác Lương, tìm hiểu tình huống của “bà“.
Diệp Đình muốn kêu “mẹ”, nhưng mà, cái chữ này, trong lòng đều không nói được, huống chi là gọi ra... căn bản là không phát âm được... quá xa lạ, chủ yếu nhất là một loại cảm xác, gọi là ---- sợ hãi....
Chưa từng trải qua giống anh, sẽ không cách nào cảm nhận được trong lòng của anh đau đớn và giãy dụa như thế nào.
Lăng vi vẫn luôn nắm tay anh, rõ ràng cảm giác được, tâm tình của Diệp Đình tốt hơn lúc trước rất nhiều. Trước kia, trái tim của anh giống như chìm đến biển sâu vậy, nếu như nói đuổi giết Bảo La - Lộ Dịch Tư cùng bị tiểu Ngũ phản bội, là ngày cuối cùng của anh, như vậy Diệp Khanh xuất hiện, chính là ánh sáng cứu rỗi đời anh, để cho anh có thể nhìn thấy ánh mặt trời trong đêm tối.
Lăng Vi rất vui vẻ rất yên tâm, hoa hướng dương trong lòng Diệp Đình, cũng đang lớn lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...