Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sắc mặt Ninh Hạ hồng hồng, vô cùng xin lỗi.
Ánh mắt cô không xác định nhìn Giang Quân hỏi: “Hay là, anh thoát ra đi?”
Giang Quân nói: “Vậy không được tốt lắm, ba mẹ em sẽ mắng em. Trước kia em còn giúp anh đâu, bây giờ anh cũng giúp em.”
Ninh Hạ không biết nên nói cái gì, đột nhiên đầu óc không còn sử dụng được nữa.
Giang Quân suy nghĩ một hồi, tra tìm nút ấn phát bao lì xì, lần đầu tiên nhìn thấy ba mẹ cô, phải hiểu chuyện. Nếu không, thật không có lễ phép.
anh biết trong hộp thư có chức năng phát bao lì xì, nhưng mà không biết ở đâu, tìm một hồi cuối cùng cũng tìm được!
anh thả hai ngàn đồng tiền, bấm gửi, kết quả, hệ thống nhắc nhở anh: Cần số tài khoản ngân hàng, anh gửi số tài khoản ngân hàng. Hệ thống lại nhắc nhở, tối đa chỉ có thể là hai trăm đồng tiền.
Phiền phức như vậy? Hai trăm đồng tiền quá ít.... không dám tặng ra ngoài nha!
Được rồi --- Giang Quân suy nghĩ một hồi, một lần chỉ có thể phát hai trăm, vậy thì tách ra phát, phát mười cái đi!
“Ba ba ba-----”
Một hàng bao lì xì “Chúc mừng phát tài!”
Nháy mắt Ninh ba, Ninh mẹ, Ninh Viễn không trò chuyện nữa, đều nhanh chóng chạy về cướp bao lì xì.
“Oa ----” Ninh Viễn vừa nhào lên liền giành được vài cái! Đoạt thêm mấy cái nữa cũng gần một ngàn đồng!
Ninh Viển “gào khóc” kêu lớn tiếng: “Em rễ, em muốn làm gì?”
Giang Quân nói: “Phát bao lì xì....” anh còn chưa có phát xong.
Phát xong mười cái. Thấy Ninh ba, Ninh mẹ cướp sung sướng như vậy, anh lại tiếp tục phát mười cái nữa.
Đột nhiên Ninh Hạ chạy tới đè tay anh lại: “Anh làm gì vậy?”
Lần này, anh đã phát suốt bốn ngàn đồng tiền?!
“Anh điên rồi sao? Phát nhiều như vậy làm gì?” Ninh Hạ cướp điện thoại của anh đi, giấu ra sau lưng, tiền lương cả tháng của anh mới có bao nhiêu nha? Đều là anh dùng mạng để đổi lấy!
Mới lúc đầu Ninh ba Ninh mẹ còn cướp lì xì đâu, sau đó, đột nhiên không cướp nữa mà chạy tới chỗ “nói chuyện riêng” hỏi: “Tiểu Viễn, xảy ra chuyện gì? Sao mỗi một bao đều nhiều tiền như vậy? Mẹ còn tưởng rằng đều là mười đồng đâu cho nên tùy ý mở ra...”
Ninh Viễn cũng ngây ngẩn:“Mẹ.... con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì... hai người đừng hỏi con, con cũng đang ngu rồi.”
Ninh Hạ nhíu mày nhìn Giang Quân chằm chằm.
Giang Quân nói: “Vậy lần sao anh phát ít chút...”
Ninh Hạ trả điện thoại cho anh: “Không cho phép vượt qua mười đồng tiền!”
Giang Quân nghe lời gật đầu, cầm lấy điện thoại gửi một tờ mười đồng tiền, lại sợ người nhà cô không dám cướp nên nói trong khẩu lệnh: “Đây là mười đồng tiền, xin yên tâm mà lấy...”
“Ha ha ha ----” Ninh Viển cười đến sắp ngất xỉu rồi, đứa em rễ này, anh thích!
Vốn là hai người cũng buồn ngủ, lần này, đột nhiên tinh thần không ngủ được. Nhận bao lì xì, cũng bắt đầu phát bao lì xì.
Giang Quân nhận lấy một bao lì xì hai trăm mà Giang ba phát, đặc biệt ông còn ghi khẩu lệnh “Bao lì xì dành riêng.”
Giang Quân nói với Ninh Hạ: “Lần đầu tiên anh được nhận bao lì xì...”
Ninh Hạ nói: “Lần đầu tiên của anh, lại.... cho ba em?”
“...” Hai người trố mắt nhìn nhau, Ninh Hạ cười to “Ha ha ha ---”! Giang Quân không nói, cũng cười lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...