Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp Đình không nhịn được, cười lên.

Âu phục đỏ của Tiểu Khải như cây ớt, còn đeo cà vạt màu xanh…

Diệp Đình trong nháy mắt… muốn mù…

Lăng Vi cười ha ha, hình như hơi quá tay…

Diệp Đình nhìn dáng vẻ nghịch ngợm kia của cô, trong nháy mắt lòng hóa mềm, anh đưa tay xoa mặt cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Thế nào? Muốn đi đâu?”

Đầu ngón tay anh lạnh như băng, cô nắm tay anh, để bên mép thổi thổi. Cô chà xát bàn tay anh, nhìn vào mắt anh, nói: “Chú em bị đánh, em không thể để bọn họ hời như vậy!” Giọng hơi tức giận, con mắt sáng ngời lóe lên tia tức giận.

Tròng mắt đen của Diệp Đình trầm xuống, xoa mặt cô, nhìn cô, nói: “Anh sẽ xử lý.”

“Em biết anh sẽ xử lý, nhưng em không đích thân trừng phạt bọn họ, em không nuốt trôi cục tức này!”


“Hả giận? Vậy có quá dễ dàng không? Bắt bọn họ tới, cho em cầm roi quất chết bọn họ, quất chết một người chưa hết giận thì quất chết hai người, đến khi em hả giận mới thôi!” Diệp Đình cầm tay cô, kéo cô đi lên lầu.

Lăng Vi cựa tay ra, thấp giọng nói: “Em có cách tốt hơn!”

Diệp Đình nhìn cô chăm chú, thấy cặp mắt đào hoa xinh đẹp của cô thông minh lanh lợi, trong lòng biết cô đã có kế hoạch.

Nhưng… thật ra anh đã bắt đầu xử lý Vương Vinh Diệu… Chỉ là không nói cho cô mà thôi.

Có điều, nếu cô muốn chơi, trước hết để cho cô chơi, chờ cô chơi không thắng, anh sẽ ra tay thu dọn cục diện rối rắm giúp cô cũng không thành vấn đề. Dù sao, chỉ cần cô vui vẻ là được.

Anh thấy cô hứng thú vui vẻ, liền gật đầu nói: “Được, em cứ việc chơi. Trời sập, chồng chống đỡ cho em.”

“Chồng, anh thật giỏi!” Lăng Vi nhón chân lên, ôm cổ anh, dùng sức hôn lên môi anh.

Diệp Đình nhìn cô vô cùng oai phong đi ra ngoài, lúc này mới lên lầu lấy tài liệu. Anh nắm giữ tất cả vốn chiều hướng của Vương Vinh Diệu gần đây. Nhưng bây giờ anh không tính động tay nhanh như vậy, anh ngược lại muốn nhìn xem đại bảo bối muốn trừng phạt con lão rùa đen kia thế nào.


Lăng Vi cùng bốn người Bạo Phong đi tới công ty xe ô tô Hào Duệ. Lăng Vi ở trong xe chỉ huy, trên cái kẹp cà vạt kim cương của Tiểu Khải có máy thu hình.

Hai người vô cùng khí thế xông pha đi vào. Bọn họ đeo tai nghe ẩn hình trong tai, Lăng Vi tán dương Tiểu Khải: “Cải trang không tệ! Anh nhìn mấy cô gái xung quanh đều nhìn anh kìa.”

“…” Tiểu Khải trợn mắt nhìn qua mấy cô gaií kia: “Tôi đã hẹn trước với Chủ tịch các cô, lập tức dẫn đường!”

Tiếp tân tra xét thời gian biểu: “Xin hỏi, là Long Văn tiên sinh sao?”

Tiểu Khải trừng cô ta: “Nói nhảm! Tôi không giống sao?”

Tiếp tân: “….”

Lăng Vi ở trong xe cười muốn ngu, cũng may tiếp tân “Kiến thức rộng” kia không hoảng hốt không vội vàng gọi cho thư ký Chủ tịch.

Tầng trên cùng tổng bộ xe ô tô Hào Duệ, Vương Vinh Diệu nhiệt tình tiếp đãi “Long Văn tiên sinh”.

“Long thiếu, cậu xem hai phần tài liệu này đi.”

“Ừ ——” Tiểu Khải nhìn lướt qua hai bức hình, chính là hai mảnh đất lớn nhất phu nhân bảo anh ta mua.

Anh ta hất cằm, mũi hướng lên trời, giơ tay vung áo khoác, vênh váo ngồi xuống. Sau đó, vẻ mặt coi thường quan sát chung quanh, anh ta ngông cường tự cao tự đại nói: “Ông chủ Vương, phòng tiếp khách này của ông… cũng quá nhỏ! Còn chưa đủ lớn bằng một phòng vệ sinh trong nhà tôi! Nơi rách rưới như vậy sao có thể nói chuyện làm ăn? Ông chủ Vương, đây chính là thành ý của ông sao?” Những lời này đều là kịch bản phu nhân viết cho anh ta, bọn họ đã tập luyện trước. Tiểu Khải nói rất trôi chảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui