Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cửa xe xe van bị kéo ra.

Ba cây điện giật, ba người đàn ông trong nháy mắt bị giật hôn mê bất tỉnh: “Bắt lên xe, đi ——”

Ba người này còn chưa bị trói lên xe đã có một nhóm vệ sĩ lớn vọt tới!

“Cũng không nhìn xe đây là địa bàn của ai! Dám đến địa bàn của Tứ gia giở trò! Xử lý bọn họ cho tôi!”

Người bắt cóc và vệ sĩ đọ sức nhau.

Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn —— hai bên đều được huấn luyện đặc biệt, quyền cước vô cùng tàn nhẫn!

Có hai người bắt cóc thừa dịp lôi ba người Lôi Tuấn lên xe van: “Mau lái xe —— mang người đi trước!”

Tài xế lập tức đạp cần ga, đẩy đồng bọn họ của bọn họ xuống, trong nháy mắt lái xe đi —— đồng bọn của họ liền bị bọn vệ sĩ bao vây, cũng không ít vệ sĩ đuổi theo xe, tài xế kia đạp mạnh cần ga, nhanh chóng lái xe đi, suýt nữa bị bọn họ đuổi kịp.


Lôi Tuấn, Vinh Phỉ, Hoa Thiếu Kiền bị trói đến một căn phòng thẩm vấn đầy dụng cụ tra tấn! Trên người bọn họ máu tươi đầm đìa.

Nhất là Vinh Phỉ, cánh tay, bắp đùi anh không có chỗ nào lành lặn, da thịt đều bị tróc ra ngoài.

Mặt Ryan đầy âm trầm, ngồi trên ghế gỗ, lắc hai chân: “Làm bọn họ tỉnh lại cho tôi!”

“Rào rào ——” Mấy thau nước lạnh tạt xuống, ba người đều tỉnh dậy, máu chảy xuống theo gấu quần bọn họ. Ryan lạnh lùng liếc nhìn bọn họ cười.

Ngón tay khô cằn của Ryan gõ lên bàn: “Không phải các người có bản lĩnh lắm sao? Không phải các người thích nhảy sao? Nhảy đi!”

Anh ta bỗng nhiên vỗ lên bàn, một tiếng vang thật lớn! Ryan vịn bàn đứng lên, anh ta đi tới cạnh Vinh Phỉ.

Ryan cầm chuôi dao sắc bén trong tay, vỗ lên mặt Vinh Phỉ: “Dùng bom của anh nổ tôi? Hử? Ngủ em tôi? Hử? Lấy bản lĩnh của anh!”

Ryan xoay tay, cây dao đập lên mặt bàn: “Lột mặt ba người này cho tôi! Bôi chút mật ong để kiến bò tới!”




Diệp Đình và Tần Sênh đi vào kho hàng, kho hàng này đã hoàn toàn bị chiến đội quốc tế khống chế. Diệp Đình và Tần Sênh đi tới trang bị cạnh quả bom, Tần Sênh ngồi xổm xuống, nhìn một lát, nói: “Các người lần lượt lui đi, uy lực nổ của quả bom này cũng không nhỏ.”

Tần Sênh mặc áo chống nổ xong, cẩn thận tháo bom.

Diệp Đình đi tới ngoài ranh giới, nói chuyện với đội trưởng quốc tế chiến đội.



Trong tối, một đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Lúc này, lão quản gia tới báo cáo: “Hoắc Ân đại nhân, ba người bạn của Diệp chó bị Ryan đại nhân bắt. Ông ấy bảo tôi báo cáo cho ông: Bây giờ ông cho nổ bom, vừa vặn có thể một lưới bắt hết bọn họ!”

Biểu tình của lão Hoắc Ân hung ác, quay đầu trừng!

Lão quản gia lập tức hoảng sợ cúi đầu. Hoắc Ân cả giận nói: “Ẩu tả ——”

Phế vật Ryan này thành công chưa đủ, thất bại có thừa!

Hoắc Ân liền gọi cho Ryan: “Đồ ngu cậu —— cậu bắt ba người kia làm gì? Trên người bọn họ đều có thiết bị theo dõi! Không ngoài dự liệu, cậu đã bị bao vây! Mau cút xa chỗ đó cho tôi! Càng nhanh càng tốt! Phế vật ——”

Ryan tức giận: “Không phải là thiết bị theo dõi thôi sao? Tôi đã moi ra hết.” Nói xong, cầm máy thu hình nhắm ngay ba người kia một hồi. Ryan nói: “Tôi lục được một sợi dây chuyền màu cam trên người tên nhóc này, tôi cũng biết cậu ta có thật. Tôi cắt ra, quả nhiên là thật! Bên trong có màu đỏ sậm như sợi kia. Bây giờ tôi lập tức cho người đem qua cho ông.”

Hoắc Ân giận đến lửa giận bốc lên ba trượng!

“Cậu bớt tự cho mình thông minh đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui