(*) Vây kín bốn bề, vô cùng cấp bách
“Hứ ——” An Kỳ Nhi cười lạnh: “Vậy xong rồi, Tứ ca, chúng ta quen biết, coi như em gái tặng quà tạm biệt cho anh, sau khi thành quỷ, nhìn phụ nữ cẩn thận…” Cô ta thổi khí bên tai anh: “Tứ ca, quý trọng sinh mạng, cách xa nữ sát thủ.”
An Kỳ Nhi cười vui vẻ, nhấn nút báo động trên nhẫn cô ta, bên ngoài lập tức truyền tới tiếng nổ.
“Đùng”, khói dày đặc cuồn cuộn phòng tối bọn họ đang ở —— mặt tường bắn tung tóe gạch ngói vụn, bụi đất bay vào mũi.
An Kỳ Nhi đột nhiên hôn lên mặt Vinh Phỉ: “Bái bai… Thân ái.” Dao cô ta kề cổ Vinh Phỉ, mười mấy người đồ đen xông vào!
Bọn họ đánh nhanh chóng nhưng mãnh liệt, chợt đánh ngã An Kỳ Nhi, bao vây!
“Tứ ca, tất cả sát thủ bên ngoài đã bị xử lý! Người đàn bà này thế nào?”
Vinh Phỉ không lên tiếng, trực tiếp xuyên qua làn khói dày đặc, đi ra ngoài.
Trước mặt đổ nát, Vinh Phỉ sửa sang quần áo và tóc tai bị dính bụi, anh quay đầu nhìn An Kỳ Nhi, không nói gì, cũng không nhìn lâu thêm, lên trực thăng.
Thuộc hạ Vinh Phỉ trố mắt nhìn nhau, cũng không biết ánh mắt này là ý gì? Ý là mang người đàn bà này về chi nhánh đúng không?
“Trói cô ta lại —— nhét vào phía sau!”
An Kỳ Nhi cười nhạt, chỉ có mấy kẻ vô tích sự này mà muốn bắt cô ta? Sau khi trực thăng của Vinh Phỉ cất cánh, An Kỳ Nhi cười lạnh nhìn hai mươi mấy côn đồ vây quanh cô ta.
An Kỳ Nhi lắc cổ tay, xoay cổ, cô ta nhanh chóng đánh đá, chỉ một lát sau đã hạ gục toàn bộ hai mươi mấy người.
Cô ta nhìn chung quanh, không có ít sát thủ trong tổ chức bị ngã trong đống đổ nát! Vinh Phỉ ——
An Kỳ Nhi cắn răng nghiến lợi, anh vẫn luôn biết cô ta đang mai phục anh! Anh luôn phòng bị! Nhưng vậy thì sao? Cô ta lấy được dây chuyền rồi!
Còn một sợi màu đen trong tay Lý Thiên Mặc, sẽ nhanh chóng vào trong túi cô ta!
An Kỳ Nhi cầm sợi dây chuyền, cân nhắc, không sai… giống y đúc sợi màu đỏ sậm của cô ta. Không khác biệt gì, trừ màu sắc. Cô ta cẩn thận phân biệt, xác nhận đây là dây chuyền thật.
Xa xa, trực thăng của tổ chức sát thủ đến đón cô ta ngày càng gần.
Trực thăng bay tới, An Kỳ Nhi leo lên thang… Hình ảnh cô ta và Vinh Phỉ bị rắn đuổi theo thoáng qua trong đầu cô ta.
Khi đó, anh cũng ôm cô ta leo lên trực thăng như vậy.
An Kỳ Nhi thật sự muốn nhảy xuống, cô ta muốn thoát khỏi tổ chức sát thủ, nhưng cô ta không thể. Cô nhìn hướng Vinh Phỉ rời đi, lại quay đầu, dứt khoát leo thang dây lên trực thăng.
Cô ta cầm dây chuyền trong tay, quỳ một chân xuống: “Ryan đại nhân, dây chuyền anh cần, tôi đã tìm được.”
Cô ta vừa giao dây chuyền ra, đột nhiên “đùng” một tiếng —— dây chuyền nổ! Chung quanh hơi nóng cuồn cuộn!
Trực thăng trong nháy mắt đầy khói đen —— khói lửa lan tràn.
Trực thăng nhất thời mất khống chế, rơi thẳng xuống đất, nổ tung, bốc lên khói lửa đen!
Vinh Phỉ nhìn một màn này, liên lạc với Diệp Đình: “Dây chuyền giả nổ.”
Diệp Đình đã sớm biết sự tồn tại của dây chuyền, anh chuẩn bị trước. Khi An Kỳ Nhi cầm dây chuyền đi, Diệp Đình liền làm cái giống vậy, tinh tế từng chút một, gắn bom vào dây chuyền giả, giao cho Vinh Phỉ.
Dây chuyền của Vinh Phỉ mà An Kỳ Nhi thấy cũng là “trong lúc vô tình” cho cô ta thấy.
Ngay lúc Vinh Phỉ nói: “Anh nắm giữ ánh mắt em”, cô ta nhìn thấy sợi dây chuyền kia…
Vinh Phỉ đưa mắt nhìn hướng chiếc trực thăng kia rơi xuống thật lâu, ánh mắt sâu thẳm, lãnh đạm nói: “Cô gái, chúng ta sớm tụ sớm tan.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...