Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những người bên cạnh nói gì cô cũng nghe được cả rồi, chỉ là do quá mệt mỏi, không muốn mở mắt, cũng không muốn mở miệng.
Vinh Phỉ đồ đầu heo, tùy lúc tùy chỗ thôi chứ, lại còn ở đây chửi bới cô! Cô làm sao? Cô cũng là người bị hại mà.
Cô từ khi sinh ra đã bị người ta huấn luyện làm cỗ máy giết người! Đó là ý nguyện của cô chắc? Nhiệm vụ không thành chính là ăn đòn, là điện giật, lập tức làm mồi cho sư tử!
Cô phải chịu khổ hơn biết bao nhiêu so với người khác? Đó là chuyện cô tự nguyện sao?
Từ năm mười hai tuổi bắt đầu nhận nhiệm vụ, mỗi buổi tối cô đều tự mình vượt qua hành hạ.
Rất nhiều người nói cô máu lạnh! Nhưng, máu của cô có thật sự lạnh không? Có biết tôi bề ngoài lạnh như băng chứ không phải nhu tình vạn chủng không? Sao anh biết tôi hèn hạ giấu tay chứ không phải trong lòng thiện tâm?
An Kỳ Nhi không muốn suy nghĩ... mặc dù giấc ngủ rất nông, nhưng thật sự là cô đang ngủ. Còn chưa tới năm phút đồng hồ mà cô lại lên cơn ác mộng!
Đầu cô đau muốn chết, cô dùng tay xoa lên vết sẹo...
Đột nhiên, cô nhíu chặt mày, trong đầu tất cả đều là rắn! Những con rắn kia há miệng to muốn cắn cô, "xoẹt", Vinh Phỉ vung dao chém hết toàn bộ lũ rắn! Trước mắt cô đều là máu ----
An Kỳ Nhi "a" một tiếng liền tỉnh!
Cô mở mắt, ảo não trừng mắt nhìn Vinh Phỉ: “Đầu tôi đau quá! Anh còn nói không để gì vào trong.”
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh cô, đột nhiên nói: “Anh ta…đang trồng… em biết anh ta đang trồng cái gì!” Tiểu Bạch nhìn Vinh Phỉ, lại nhìn An Kỳ Nhi.
Tiểu Bạch ưu thương nói: “Trong đầu cô, anh ta đã đặt chính mình vào đó, ngay cả nằm mơ cô cũng không quên anh ta được...”
Trong buồng máy bay, tất cả mọi người đều chấn động.
Thật không nghĩ tới, một khi Tiểu Bạch "triết lý" lên tiếng còn dọa người đến như vậy. Hơn nữa, An Kỳ Nhi giống như thực sự chấn động, một chút run rẩy ở cô vậy nhưng lại rất dễ nhận thấy được.
Vinh Phỉ nhìn An Kỳ Nhi, thấy sắc mặt của cô từ xanh mét chuyển sang đen.
An Kỳ Nhi nét mặt tràn đầy hận ý nhìn Vinh Phỉ, rồi thản nhiên cười: “Tứ gia... thật bản lĩnh...”
Vinh Phỉ khẽ hừ khinh thường, khóe môi nhếch lên cười lạnh: “Không cần phải diễn trò với tôi, vô dụng cả thôi.”
An Kỳ Nhi vẫn cười nhìn anh, nét mặt tươi như hoa, nhất thời làm cho người khác nhìn vào không biết là đang cười thật hay giả.
Máy bay bay thẳng đến trụ sở Quân Dương, Chung lão tiên sinh luôn sống ở trụ sở, mà ông giờ cũng thích ở đây, ngày ngày cùng lão Hồ, lão Trương nghiên cứu thảo luận...
Lúc Lăng Vi trở lại, cô lập tức trở thành ‘bánh bao nhỏ’
Ba vị lão nhân kia tựa như trẻ còn năm mươi tuổi, chạy "vèo vèo" đến trước mặt cô: “Lại đây, để ta xem mạch!” Lão Hồ trước nhất cướp tay Lăng Vi.
Lão Chung gấp đến độ dậm chân: “Thuốc này là do tôi nói ra, phải để tôi xem mạch trước!” Ông lập tức đoạt lấy tay Lăng Vi.
Lão Trương tuổi hơn lớn... chạy không kịp...
Chờ đến lúc ông đến trước mặt Lăng Vi thì hai người kia đã hài lòng xem mạch cho cô xong.
Lão Trương đặt tay lên cổ tay Lăng Vi: “Ừm.. Không tệ... Có thể yên tâm dưỡng thai rồi.”
Lăng Vi trong nháy mắt liền kích động! Thấy vẻ mặt cao hứng của ba người, rõ ràng là thảo dược công hiệu tốt, rất rất hiệu quả!
Lăng Vi cười vui vẻ, Diệp Đình cũng vui mừng ôm lấy cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...