Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi tâm triều dâng trào!
Kiến thức của Diệp Đình quá uyên thâm, quan sát tỉ mỉ, ngay cả lá cây sinh trưởng nư thế nào anh cũng có thể liên hệ đến nhiều thứ như vậy…
Anh thật sự rất siêu! Cho dù không tìm được “Độc khô thảo”, Lăng Vi cũng đã bái phục, quỳ sát ‘gấu quần thạch lựu’ của anh rồi.
Diệp Đình đứng bên cạnh cái cây nhỏ, anh cẩn thận quan sát hình thù gân lá của nó.
Anh nói: “Thứ kia hẳn là cách đây không xa, trước tiên cứ tìm xung quanh một chút. Lát nữa anh đến khu đất trống kia đón em.”
“Vâng, chồng. Anh thật giỏi, em yêu anh!” Lăng Vi hôn gió một cái trong ống kính.
Diệp Đình đang nhìn lá cây nheo mắt cười với ống kính, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu lá cây.
Thật đẹp trai quá mà… Lăng Vi thật muốn ôm anh, hôn hôn anh! Cô vội khoác áo choàng dài đi xuống tầng.
Thời điểm Lăng Vi và Lôi Đình vào đến rừng, xung quanh sương mù bao phủ dày đặc, cách xa một hai thước đã không nhìn thấy thứ gì.
Khi hít vào, đều cảm thấy ẩm ẩm.
Tiểu Bạch thấy Lăng Vi cũng giống như thấy mẹ ruột của mình vậy: “Hu hu” nhào đến chỗ Lăng Vi —— “Nữ thần Vi Vi! Quần áo của tôi đâu? Mũ của tôi nữa? Chị có mang theo giúp tôi không vậy?”
“Ối!” Lăng Vi xin lỗi: “Quên mất!”
Tiểu Bạch lại khóc oa oa… trên đầu cậu ta vẫn còn đội cái túi ni lon đỏ đỏ đây này…
Lăng Vi chưa mua mũ cho cậu ta, chiếc túi ni lon này, cậu ta vẫn còn phải… đội thêm mấy ngày nữa!
Thật ra Lăng Vi đã mua cho cậu ta rồi, nhưng cô vẫn cố ý đùa cậu ta một chút, nhìn dáng vẻ ăn vạ của cậu ta, cô cảm thấy rất buồn cười.
Lăng Vi ấn vào viên đá kim cương sáng trên cổ tay, để lộ màn hình di động, mở chế độ chụp hình, quay ống kính thu hình về phía tiểu Bạch: “Tách tách ——” chụp cho cậu ta một bức ảnh ‘miệng trề ra gào to’.
Mặc dù xung quanh đều là sương mù, nhưng vẫn không chút ảnh hưởng đến ‘hình tượng huy hoàng’ của tiểu Bạch!
Trong khung cảnh mờ ảo, chỉ thấy một cái miệng há to như chậu máu… vô cùng nổi bật…
Diệp Đình, Lôi Tuấn, Vinh Phỉ chen nhau sang nhìn bức ảnh: “Ha ha ha —— chị dâu…” Lôi Tuấn cười nói: “Bức ảnh này, em thấy định phải gửi cho anh đấy! Anh sẽ phóng to nó hết mức, treo ngay trước cửa tổng bộ Laroe. Anh muốn để cho tất cả nhân viên Laroe nhìn nhị đương gia của bọn họ, đẹp trai như thế nào, tiêu sái như thế nào… như thế nào… ngốc nghếch…”
Tiểu Bạch giống như một con sói, nhào đến chỗ Lăng Vi: “Không cho phép gửi cho Lôi Tuấn! Mau xóa! Mau xóa nhanh!”
Còn chưa đợi móng tay tiểu Bạch chạm vào quần áo Lăng Vi, Diệp Đình đã kéo cậu ta: “Cách vợ tôi xa ra một chút! Trên người cậu toàn múi hôi của nước cống. Đừng để vợ tôi cũng bị lây mùi.”
“Oa huhu ——” Tiểu Bạch lại khóc óa. Sáng sớm hôm nay… cậu ta đã đạp phải cống nước thải… thật sự chỉ vô tình thôi mà! Đỉnh đầu và trong tay của những người này đều có đèn điện, sương mù xung quanh lại dày đặc đến như vậy, bọn họ có đèn đương nhiên có thể nhìn thấy đường đi rồi!
Cậu ta khôn có gì cả, mắt cũng chỉ thấy mờ mờ!
Ai mà biết được… mấy ngày nay bị làm sao cơ chứ… “Hu hu hu…” Người ta thật đáng thương mà…
Lăng Vi không trêu cậu ta nữa, tháo chiếc túi trên lưng xuống, nhét vào ngực tiểu Bạch: “Đồ cũng mang đến cho anh rồi, phù hợp với bao nhiêu cổ phần, anh tự mà xem đi!”
“Phụt ——” tiểu Bạch cùng Lôi Tuấn đồng thời phun... mấy bộ quần áo rách, cũng phải lấy cổ phần để đổi…
Lòng dạ đen tối thế này, trước chưa từng có, sau này cũng không luôn ấy?
“Chị dâu… ha ha ha…” Lôi Tuấn cười lăn: “Anh còn tưởng Đình ca là gian thương bậc nhất thế giới rồi, không nghĩ đến chị dâu em mới là siêu cấp đại phúc hắc!”
Tiểu Bạch kéo khóa chiếc túi trong ngực, đầu tiên lôi mũ ra, kéo cái túi ni lon màu đỏ trên đầu xuống.
Cậu ta dí chiếc túi ni lon màu đỏ đó vào trước mũi, khóc ‘hu hu: “Thân ái… cám ơn mày đã che chở gió mưa cho tao bao nhiêu ngày như thế, không có mày… tiểu gia sẽ không sống được đến hôm nay!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...