Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ta cố chịu đựng cơn đau tê tâm liêt phế, cắn răng nói tiếp: “Sau khi tôi giả bộ có đứa nhỏ, vẫn luôn luôn suy nghĩ, làm sao để cho đứa nhỏ này ‘bị sảy’, cho nên bác sĩ kia cũng nói với tôi, bảo tôi hãy nói là mình mang thai đôi… còn nói niêm mạc tử cung của tôi mỏng… không gánh được thai đôi. Thế nhưng, ai lại nghĩ tới, Diệp Đình tìm ra được một bài thuốc bí truyền, nói là có thể giữ được cái thai… Tôi không thể không bịa ra một lời nói xạo, nói là tìm một loại thảo dược, mới có thể giữ được đứa nhỏ…. Vốn dĩ tôi định ăn xong thứ thảo dược này thì sẽ liền sảy thai… ai có thể nghĩ đến, các người lại bắt tôi đi… các người không thể giết tôi! Không được để cho con đàn bà nào khác chiếm tiện nghi lên làm Diệp Đình được!”
Lão đại híp mắt, nghe cô ta nói hết câu.
Một tên đàn em hỏi gã: “Lão đại, làm thế nào bây giờ?”
Lão đại nói: “Bất kể như thế nào, trước tiên cứ bắt giữ ả ta đã! Nhìn xem thái độ của Diệp Đình ra sao, gã Diệp Đình này vô cùng xảo quyệt! Bên ngoài càng biểu hiện ra mình không quan tâm, như vậy ả đàn bà này nhất định là thật!”
Nói xong, liền liếc mắt nhìn ả đàn bà đang run rẩy co rúm trên mắt đất rê rỉ, độc ác nói: “Cho ả hôn mê luôn đi! Đừng để ả ở đây khiến mọi người thêm phiền!”
Tên đàn em lập tức đá một cước thẳng vào huyện thái dương của Sở Minh Y: “Á —— á…” Sở Minh Y chỉ cảm thấy máu tụ hết lên trên đầu, trước mắt trở thành một màu đen. Cô ta ngay lập tức bị đau đến hôn mê.
Lão đại kia lại sai người trói ả đàn bà này lên một cây cột, bàn bạc với nhóm đàn em: “Chúng ta về bẩm báo với đại ca… không thể nói ả là giả được… nếu như để cho đại ca biết chúng ta bắt nhầm kẻ giả mạo, như vậy chuyến này của chúng ta chính là công cốc? Không chỉ không giành được công lao, mà có khi còn phải chết!”
“Đúng! Không sai!”
Mấy gã đàn em lại rối rít phụ họa: “Bất kể con ả này là thật hay giả, chúng ta cũng phải coi cô ta là thật.”
Lão đại kia còn nói: “Lỡ như ả là kẻ giả mạo, nhất định sau này Diệp Đình sẽ càng phòng bị chặt chẽ… chúng ta còn muốn bắt người nữa, thì sẽ không còn chút cơ hội nào! Nếu như không muốn chết, vậy thì hiện giờ chúng ta phải nhất trí đồng lòng! Chúng ta còn muốn sống, hãy nhớ thật kỹ cho tao, con ả này chính là Lăng Vi thật! Cho dfu Diệp Đình không đuổi giết chúng ta, cho dù hắn không đem tiền đến chuộc con tin, đó cũng là do hắn mù, không nhận ra được vợ thật của mình! Có hiểu chưa?”
“Hiểu! Lão đại! Bọn em đã biết!”
Đám người này bàn bạc xong xuôi, liền mang Sở Minh Y về lĩnh công.
Đến lúc bọn chúng đòi tiền chuộc Diệp Đình, rõ ràng Diệp Đình có vẻ hơi ngập ngừng một chút…
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên Diệp Đình bật cười, nói: “Không biết bọn mày trói ai, cứ giét chết cô ta đi là được rồi, chẳng qua Diệp Đình tao cũng chỉ muốn một thứ công cụ để sinh con, ai có thể sinh con cho tao, thì tao liền giữ lại, vừa vặn… chúng màu vừa vặ giải quyết cái phiền phức lớn này của tao. Nếu không, với địa vị xã hội của tao hiện giờ, muốn bỏ một cái bọc vướng víu như thế, thật đúng là phải phí công phí sức. Tao còn phải cảm ơn bọn mày ấy chứ…”
“Bộp —— rắc rắc ——” đối phương quăng mạnh di động xuống đất!
“Con mẹ nó! Lột da con ả thối tha kia cho tao! Để cho các anh em cùng xông lên chơi chết nó! Cho nó chết! Mẹ nó chứ —— quan tâm đếch gì nó là thật hay giả! Con ả này nhất định không được chết tử tế!”
Vương Vinh Diệu vẫn còn chưa biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đột nhiên xem được tin tức: “Một thị trấn nhỏ đột nhiên phát nổ, vụ án bắt cóc… tên bắt cóc cho nổ thuốc tự chế, bắt cóc một chiếc xe sang…”
Mà chiếc xe kia, lại không phải xe của Diệp Đình?
Sở Minh Y vẫn chưa có cơ hội liên lạc lại với lão, lão còn chưa biết Sở Minh Y đã đánh tráo ‘thành công’.
Giờ phú này, khi xem được bản tin này, lão lập tức hưng phấn gọi điện cho Sở Minh Y!
Vương Vinh Diệu kích động nói: “Phu nhân của Diệp Đình bị bắt cóc! Cơ hội của chúng ta đến rồi! Lúc Diệp Đình giao tiền chuộc, tôi sẽ sắp xếp cho người cứu cô về! Để cho Lăng Vi thật chết trong tay bọn bắt cóc!”
Lăng Vi siết chặt Diệp Đình, giả giọng Sở Minh Y, nhỏ nhẹ nói: “Không cần phải phiền toái như vậy… tôi đã lăn lộn được đến bên cạnh Diệp Đình…”
“…”
Cô hơi ngừng một chút, cho Vương Vinh Diệu một chút thời gian để phản ứng.
Đợi đến lúc nghe được tiếng hít sâu của Vương Vinh Diệu ở đầu dây bên kia, Lăng Vi mới cười, nói: “Hôm trước ở nhà vệ sinh công cộng tôi đã tráo đổi được với Lăng Vi thật, vốn dĩ muốn đem người về đây cho ông, ai có thể ngờ rằng… cô ta lại bị bắt cóc. Thú vị hơn là… Diệp Đình cũng không hề phát hiện là tôi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...