Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi và ba Hàn trở lại phòng bệnh, chỉ thấy mẹ Hàn, Hàn Linh Tê, Lôi Đình, Kaya, Chính Hiền luống cuống tay chân đút thuốc cho Hàn Yến, giọng bọn họ đều không nhỏ, không ngừng ồn ào ồn ào, nhưng cuối cùng vẫn đút cạn thuốc cho Hàn Yến.
Một lát sau, máy kiểm tra bắt đầu ca hát…
Thanh âm đó…
Tâm tình mọi người đều tốt vô cùng! Vì máy kiểm tra hiện ra diện tích tế bào ác tính giảm bớt!
Chính Hiền bay nhảy chạy ra ngoài, hô lớn: “Anh —— Các anh mau đến xem!”
Quân Dương, Lôi Tuấn, Lý Thiên Mặc nhanh chóng chạy tới, Diệp Đình, Vinh Phỉ, Tần Sênh cũng chạy theo sau.
Mọi người nhìn máy kiểm tra, Quân Dương hưng phấn hét lớn: “Ha ha —— Tế bào ác tính bị loại bỏ! Thí nghiệm của lão tử thành công!”
Anh kích động vừa la vừa nhảy! Nhiều ngày qua quả thật hành hạ chết anh.
Anh ôm Chính Hiền, đè ót cô, áp môi mình lên môi cô.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn em trở lại!” Anh cảm kích ôm Chính Hiền, cũng vì cô… Tối qua anh sắp sụp đổ, cũng may Chính Hiền trở lại, cô trở lại làm việc cùng anh cả đêm!
Cô không ngừng khích lệ anh, tiếp cho anh lòng tin!
Anh rốt cuộc công phá trùng trùng ải khó, điều chế ra thuốc giải!
Chính Hiền! Cậu chính là người cứu rỗi tâm hồn tôi… Không có cậu, tôi giống như bụi cỏ khô, không có cậu, sinh mạng tôi cũng từ từ khô héo…
Mặt Chính Hiền đầy ngượng ngùng… Cô đẩy Quân Dương ra, trốn sau lưng Lăng Vi.
Lý Thiên Mặc bĩu môi, anh ta cũng muốn hôn Chính Hiền…. Lần này chế biến thuốc giải thành công, công lao của anh ta cũng không nhỏ nha…
Không có anh ta tính toán công thức, sao Quân Dương biết kế quả tế bào biến dị… Nhưng, trải qua lần thử thách này… Dường như Chính Hiền rốt cuộc nghĩ kỹ, ai mới là hoàng tử bạch mã không thể thay thế trong cuộc đời cô…
Chính Hiền thẹn thùng trợn mắt nhìn Quân Dương, lại ngẩng đầu cười áy náy với Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc cười thản nhiên với cô, tỏ ý không sao. Mặc dù trong lòng đau khổ… Nhưng, anh ta vẫn cười với cô.
Mọi người đều nhìn ba người họ, thật vi diệu…
Tất cả mọi người đều lo cho ba người, chỉ có Lăng Vi bỗng nhiên buồn cười nghĩ xảy ra chuyện gì? Cô phát hiện, cô ngày càng hư rồi… Nếu không phải Lý Thiên Mặc chợt tiến tới bước này, Quân Dương vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của anh với Chính Hiền, Chính Hiền cũng vĩnh viễn không dám nói ra mình là nữ.
Thiên ma ơi Thiên ma, cậu làm Lôi Phong sống… Nhưng không lấy được gì cả… Nhưng không sao, con người đều đang trưởng thành mà… Không có tôi luyện, sao có thể thành thục? Chờ cậu thành một người thành thục, mê người, đương nhiên sẽ tìm được mục tiêu định trước của mình, chứ không phải “Không có mật mã”… Khi đó, cậu cũng sẽ không hối hận mình đã từng thích một cô gái như vậy.
Chờ đợi rất lâu, Hàn Yến rốt cuộc tỉnh lại.
Mọi người kích động đến đỏ mắt! Hàn Yến tỉnh lại, từ từ mở mắt ra, anh thấy tất cả mọi người đều vây quanh anh… Anh suy yếu cười với mọi người, giọng dịu dàng, yếu ớt nhưng tràn đầy chân tình, anh nói: “Có thể thấy được mọi người, thật sự quá tốt… Mọi người cực khổ rồi.”
Chính Hiền, Lôi Đình lập tức bật khóc, nước mắt rơi xuống.
Mẹ Hàn, ba Hàn nắm tay Hàn Yến, nước mắt lưng tròng…
Lăng Vi vỗ tay, nói: “Hàn Yến tỉnh là chuyện tốt nha! Chúng ta tổ chức tiệc chúc mừng đi!”
“Được! Ngay tại tầng trên cùng Đế Luân sang trọng nhất ở Đế Đô!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...