Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thậm chí anh ta không cần nhìn thẳng vào cô ta, chỉ đứng ở bên cạnh anh ta thôi, Giản Văn cũng chỉ cảm thấy duy nhất được một điều... cô ta rất —— dư thừa!
Cho dù cô gái có da mặt dày thế nào đi nữa, cũng không có cách nào sống chung với người đàn ông có thái độ như vậy. Vì vậy, Giản Văn vứt bỏ. Sauk hi xuống tàu, cô ta không đánh chủ ý lên người Hàn Yến nữa.
Nhưng hôm nay... cha mẹ Hàn Yến đột nhiên đến tìm “ thanh tuyển “... Đó là em gái cô ta! Tại sao em gái cô ta lại biết Hàn Yến? Chẳng lẽ, Hàn Yến gặp em gái cô ta, đã coi em gái cô ta thành cô ta?
Giản Văn tức giận đến mức lửa giận bốc cao ba mét! Cái đứa em gái thiếu lòng đó! Chắc chắn nó đã hoa ngôn xảo ngữ lừa Hàn Yến!
Hôm nay cô ta phải đi gặp Hàn Yến nói cho rõ ràng!
Mẹ Hàn còn chưa nói hết lời, Giản Văn đã trực tiếp nói: “Bác trai bác gái, hai bác chờ cháu. Cháu sẽ đi thu dọn đồ đạc ngay bây giờ, chúng ta lập tức lên đường.”
Mẹ Hàn đột nhiên cảm thấy... giọng nói này... hơi không đúng. Ánh mắt cũng không đúng...
Bà nhìn về phía cha Hàn, cha Hàn cũng nhíu mày.
Nhưng chị gái Peach đã xoay người trở về lầu nhỏ. Chỉ chốc lát sau, cô ta thu thập đồ đạc xong, xách cặp da đi ra, “Chúng ta đi thôi.”
Cha Hàn, mẹ Hàn đều đứng yên không nhúc nhích, quan sát cô ta từ trên xuống dưới. Rõ ràng là Peach mà... Nhưng tại sao cảm giác lại không đúng nhỉ?
Ngôn từ cử chỉ... Đều giống như biến thành một người khác. Peach vẫn luôn thích cười, thấy ai khuôn mặt cũng sẽ treo hai má lúm đồng tiền, nở nụ cười ngọt ngào mà chân thành với đối phương.
Khí chất đó của Peach đặc biệt có thể lây truyền cho người. Làm người ta cảm thấy, cô gái này đặt biệt hoạt bát tràn đầy sức sống, là cô gái rộng lượng bao dung làm việc không thích tính toán xét nét.
Nhưng người trước mặt này... Không phải! Ánh mắt của cô gái này lạnh lùng mà u tối, lộ ra tâm cơ. Bọn họ đã sống hơn nửa đời người, loại người gì chưa từng thấy qua, nên vẫn là rất dễ dàng là có thể phân biệt ra được người nào với người nào từ khí chất của bọn họ.
Đặc biệt là cha Hàn, ông ta là người làm ăn, sao có thể nhận lầm người, ông ta trực tiếp hỏi cô gái này, “Cháu là Peach hả?”
Chị gái Peach không phủ nhận, “Sao vậy? Chúng ta đi nhanh đi. Không phải Hàn Yến sắp tỉnh lại rồi sao? Cháu có rất nhiều lời muốn nói với anh ta. Chúng ta đi nhanh đi!”
Cha Hàn, mẹ Hàn đầy bụng nghi ngờ. Cha Hàn còn muốn hỏi lại, lúc này, cha mẹ Giản Văn, Giản Ninh đi ra tiễn bọn họ, mẹ Peach nói: “Các bác từ xa tới đây, ngay cả ly trà cũng còn chưa uống, sao đã muốn đi rồi? Hai bác ở lại ăn bữa cơm với gia đình chúng tôi rồi mới trở về chứ?”
Cha Hàn lịch sự từ chối nói: “ Lần này chúng tôi tới đây, chủ yếu là tới xin lỗi con gái bác. Nếu cháu ấy tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi muốn mau chóng đưa cháu ấy trở về. Bởi vì, bây giờ con trai chúng tôi đang nằm ở trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh, chúng ta không thể ở bên ngoài lâu.”
“Ai nha!” Mẹ Giản lập tức thông cảm nói, “Vậy các bác mau trở về đi, cứ để tiểu Văn chăm sóc cho con trai các bác, này? Đúng rồi, con trai nhà bác là bạn trai của tiểu Văn?”
Từ sau khi con gái lớn nhà bà tốt nghiệp, chưa từng chia tay với bạn trai, chỉ là còn chưa nói đến chuyện cưới gả.
Mẹ Giản biết con gái lớn nhà mình có bạn trai, vì vậy, cũng không cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, thuận lý thành chương cho rằng, đây chính là cha mẹ của bạn trai cô ta.
Cha Hàn “À “, nhìn nhau với mẹ Hàn, mẹ Hàn khó xử nói: “ Bây giờ chúng tôi còn chưa chắc chắn về mối quan hệ giữa hai đứa... Ai nha, chuyện của bọn nhỏ, cứ để cho bọn họ tự lo. Chúng ta không đi theo quan tâm bậy bạ làm gì.”
“Đúng đúng đúng, thuận theo tự nhiên... Tôi tin tưởng vào ánh mắt của bọn nhỏ. Tôi cũng không hỏi nhiều về chuyện của bọn nhỏ… “ mẹ Giản cười nói, vừa đưa bọn họ ra cửa, vừa nói: “Tôi thì tôi không bận tâm về chuyện của tiểu Văn nhà tôi đâu, tôi chỉ bận tâm đến Ninh Ninh nhà tôi tôi... Đã bằng đấy tuổi rồi, còn chưa từng quen một người bạn trai nào...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...