Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi còn nói: “Những tên côn đồ đó bị hộ vệ của tôi đánh bị thương nặng khắp người, tiền thuốc thang này, các người có biết cần bao nhiêu không? Trương Diệc Đình nào có tiền? Những tên côn đồ kia không lấy được tiền còn không phải muốn mạng cô ta sao? Tôi mang cô ta trở lại, những tên côn đồ đó không tìm ra cô ta, mạng nhỏ của cô ta là tạm thời giữ được. Các người không cảm thấy là phải cảm ơn tôi sao?”
Trương ba vội vàng quỳ xuống dập đầu cho Lăng vi, Lăng Vi đi tới, thân thiết kéo tay ông: “Chú, chúng ta người thông minh không nói bậy bạ. Nếu không phải xem ở mặt mũi của Nhị gia, tôi đã đưa cô ta vào tù từ sớm. Lăng Vi tôi làm việc cũng không nương tay. Một quả bom hẹn giờ giây giây phút phút đều muốn giết tôi, thật sự là tôi không muốn giữ lại.”
Trương ba đau lòng ôm đầu: “Cô nói đúng! Căn bản là tôi không muốn đưa nó về. Nhi gia cứu bạn của ngài, đó là tấm lòng của bác sĩ, ai có bệnh đến xem bệnh chúng tôi đều sẽ trợ giúp. Cho tới bây giờ chúng tôi không có cái câu lấy mạng đổi mạng này. Từ xưa đến nay cũng không có như vậy. Làm sao, ông là bác sĩ, đi chữa hết bệnh cho bệnh nhân còn yêu cầu bệnh nhân phải thả tên tội phạm giết người ra ngoài? Cái người phạm tội giết người này vẫn là đã giết chủ nhân của cậu. Không có nói như vậy được!”
Lăng Vi gật đầu, đột nhiên Trương mẹ khóc: “Diệp phu nhân.... cô đừng nghe ba nó nói bậy.”
Đột nhiên Trương ba rống lên: “Bà im miệng đi! Cái nhà này, sau này đều là do tôi định đoạt!”
Trương mẹ chấn động, bị sợ đến co rút cổ. Giống như con rùa đen rút đầu vậy.
Lăng Vi thấy khí thế của Trương ba, không chút nào bị Trương mẹ gù dọa, lúc này mới nó: “Người, chú có thể mang đi. Cô ta ở chỗ tôi tôi còn phải cho cô ta thêm một chén gạo. Đưa vào tù cũng là lãng phí lương thực của quốc gia. Các người có dạy dỗ tốt hay không đó là chuyện của các người. Với tính tình này của Trương Diệc Đình, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi dám cam đoạn, cô ta ở bên ngoài xã hội, kết quả tuyệt đối sẽ không tốt hơn là đi vào nhà tù lúc này.”
Nháy mắt mẹ Trương oán hận nhìn Lăng Vi chằm chằm.
Lăng Vi lười nói chuyện với bà, trực tiếp nói với Trương ba: “Ngày đó trên bàn cơm, không phải Trương Diệc Đình bị ói sao? Đó là cô ta mang thai đứa bé của người khác. Người bao nuôi cô ta đã có vợ, chú suy nghĩ một chút, phu nhân chính thức của người ta sẽ tha cho cô ta sao? Thủ đoạn của những phu nhân nhà giàu còn ác độc hơn chúng tôi nhiều. Người ta sẽ giữ một đứa con riêng cho chồng mình, tới chia tài sản với con mình hay sao? Những lời khác tôi cũng không muốn nói nhiều, điểm đến thì ngừng, có thể hiểu hay không thì chính các người suy nghĩ.”
“Cám ơn! Cám ơn!” Trương ba ngàn ân vạn ta, ông hoàn toàn hiểu ý của Lăng Vi. Trương Diệc Đình chọc họa lớn, bây giờ không thể mang cô về nhà. Chỉ cần bước vào thôn một bước, những tên côn đồ kia sẽ đòi tiền cô, nếu không có tiền, phải giết chết cô. Cũng không thể để cho cô tiếp tục làm tiểu tam, hẳn là vợ của người đàn ông kia đã phát hiện cái gì, nói không chừng lúc trở về, không chỉ có không sinh đứa bé ra được, mà ngay cả chính cô cũng đã chết trong tay người ta.
Lăng Vi không nói nhảm nhiều nữa, để cho Vương quản gia mang bọn họ đi gặp Trương Diệc Đình.
Với loại tính cách này của Trương Diệc Đình, Lăng Vi đều không thẻm để ý đến. Chỉ cần đặt Trương Diệc Đình vào xã hội thượng lưu, chưa đầy một phút đã bị người ta giết chết.
Cần gì phải làm dơ tay của mình.
Loại người như Trương Diệc Đình sẽ có nhiều người dạy dỗ cô ta, để cho cô ta từ từ “trải nghiệm” đi, sẽ có nhiều người nguyện ý “dạy” cô ta, cái gì mới gọi là ác độc chân chính! Từ từ xem đi.”
Sau khi ba mẹ Trương Diệc Đình rời đi, Vương quản gia lại tới báo cáo: “Phu nhân, có một đôi vợ chồng họ Lâm muốn gặp ngài.”
“Họ Lâm?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...