Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cảnh sát đến rất nhanh.

Lúc Giang Quân và ba vị cảnh sát tiến vào, Lăng Vi chẳng qua là khẽ gật đầu với họ.

Giang Quân cũng gật đầu, bọn họ cũng không nói gì nhiều. Giang quân công bằng nói: “Mới vừa rồi sở cánh sát nhận được điện thoại, tôi là Giang Quân, đội trưởng đại đội hình trinh, xin hỏi là nơi này báo án sao?”

Giang quân lấy thẻ cảnh sát ra.

Long Diệc Hân nói: “Giang cảnh sát anh khỏe, là nơi này báo án.” Anh nói đại khái tình huống vừa nãy lại.

Giang quân bảo nhân viên an ninh của sở nghiên cứu mở đoạn video khi nãy lại. Quả nhiên có người che camera.

Anh nói: “Không phải sở nghiên cứu của các người có hệ thống phân biệt vân tay sao? Giờ đi làm tan sở các người cũng phải dùng vân tay mới có thể đi vào, bây giờ tôi muốn lấy video quản lý nhân viên ra vào của các người.”

Nhân viên an ninh nói: “Xin mời mấy vị đến phòng giám sát, tôi lấy tài liệu giúp các người.”


Giang Quân và đồng nghiệp của anh cũng đi theo vào phòng giám sát.

Bên trong phòng giám sát, nhân viên lục đoạn video lúc 8 giờ ngày hôm qua ra, khoa của Lăng Vi có bốn người.

Lăng Vi không tới làm, Long Diệc Hân cũng đã tan việc lúc 7 giờ rưỡi.

Lâm Kha là tan việc lúc 7 giờ.

Trần giáo sư đi tương đối sớm, ông còn có một hạng mục khác phải nghiên cứu, 6 giờ rưỡi đã tan việc, ông đi đến khoa của người khác, 8 giờ rưỡi mới rời khỏi sở nghiên cứu.

Thời gian mất con chip... là từ 8 giờ 15 đến 8 giờ 18 phút, trong khoa của bọn họ chỉ có Trần giáo sư là còn chưa rời khỏi sở nghiên cứu.

Mặc dù ông đi khoa khác, nhưng không thể đảm bảo là ông không quay trở lại. Như vậy, Trần giáo sư lại tương đối bị hoài nghi nhiều nhất.

Ngoài ra, sau khi Long Diệc Hân và Lâm Kha tan việc cũng chưa có ghi chép quay trở lại. Giang quân nhìn đi nhìn lại video, những khoa khác sau tám giờ có nhân viên nào rời đi hay không, Giang Quân đều ghi chép rõ ràng.

Khoa của Lăng Vi sau khi Long Diệc Hân rởi đi cũng chưa từng mở ra... Trong hành lang, có vài người đi ngang qua, nhưng mà, cũng không có ai đến cửa phòng nghiên cứu kia.


Con chip kia là bị mất lúc 8 giờ 15.....

Sau bảy giờ, liền không có ai đi vào nữa.... con chip bị ai lấy chứ? Chẳng lẽ là ma?

Giang Quân nói: “Tôi phải mang đoạn video sau khi Long Diệc Quân rời khỏi là 7 giờ rưỡi đến 8 giờ rưỡi về sở nghiên cứu.”

Anh suy đoán.... camera thu hình bị người ta động tay động chân.

Sau khi Giang quân từ phòng giám sát trở lại, LÂm Kha lập tức hỏi anh: “Giang cảnh sát, các người điều tra thế nào? Ngài phải trả lại cho tôi trong sạch! Bọn họ đều hoài nghi đồ là do tôi lấy, nhưng mà 7 giờ hôm qua tôi đã tan việc! Sáng sớm hôm nay 8 giờ tôi mới đến! Lúc nãy nhân viên an ninh cũng nói, cái thứ đó là 8 giờ 15 mới mất! Ngài nói có phải bọn họ rất mắc cười không? Căn bản là tôi không có ở sở nghiên cứu thì sao trộm đồ được? Những người này thật là ức hiếp người quá đáng.

Lâm Kha càng nói càng kích động, nước mắt cũng rơi xuống:“Nếu không có camera thu hình làm chứng cho tôi thì hôm nay tôi đã bị oan uổng đến chết rồi!”

Giang quân nói: “Vị nữ sĩ này, xin cô không cần gấp gáp. Bây giờ vẫn không thể kết luận là ai lấy con chip đi, tôi phải mang video trở về cục kiểm tra, có phải oang uổng cô hay không chúng tôi sẽ sớm điều tra được.”

Sau khi Giang Quân đi, Long Diệc Hân hỏi nhân viên an ninh: “Tôi có thể xem ghi chép ra vào không?”

Nhân viên an ninh nói: “Cái video giám sát này... chúng tôi phải giữ bí mật. Có cảnh sát đang điều tra, cậu cứ yên tâm đi.”

Cái video giám sát kia.... thật ra rất bất lợi với Trần giáo sư, bởi vì theo như thời gian gây án, người có hiềm nghi lớn nhất là Trần giáo sư.

Nhưng mà, Long Diệc Hân cũng có hiềm nghi. Anh là người cuối cùng rời khỏi khoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui