Nhìn thấy sắc mặt của Thổ địa công càng lúc càng đen, Lục Tri Phi vội vàng cất hai bé mập vào trong rổ, mang theo cả hai cùng vào rừng hái nấm và quả dại. Thương Tứ còn phải giúp Thổ địa dọn miếu không thể đi cùng, vì vậy liền điểm cho Lục Tri Phi một nốt chu sa, còn gọi đám Tiểu sơn yêu đến hộ tống.
Mặc dù Thái Bạch Thái Hắc vẫn không ngừng vỗ ngực nói bọn họ sẽ bảo lộ Lục Lục, thế nhưng Thương Tứ không quá tin tưởng đôi tay ngắn chân ngắn của hai đứa.
Vừa đi, Lục Tri Phi vừa trò chuyện với Thái Bạch Thái Hắc, nhắc tới chuyện đêm đó hai bé mập mất tích ly kỳ khỏi Hoan Hỷ sơn trang, ngay cả bọn họ cũng không thể kể lại được rõ ràng.
Cố gắng hồi ức nửa ngày, Thái bạch cau mày nói: “Có một con chuột lớn!”
Thái Hắc cũng nhớ tới, “Con chuột lớn! Chít chít chít chít!”
Ngọn nguồn câu chuyện là thế này, Thái Bạch Thái Hắc bởi vì quá say mà ngủ đến trời đất tối tăm, sau đó lại bị Thương Tứ vừa ôm Lục Tri Phi trở về ném lên salon. Cả hai bé mập mơ màng tỉnh lại, cảm thấy hơi đói bụng liền muốn đi phòng bếp tìm thức ăn.
Nào ngờ lại có hai con chuột lớn cũng chạy tới phòng bếp trộm đồ ăn, vừa vặn nhìn thấy trên bàn bếp có bày mấy hộp thức ăn thơm phức, ngửi ngửi một lát liền khiêng cả hộp rời đi.
Thật vất vả chạy ra khỏi sơn trang, hai con chuột hý hửng ngồi xuống chuẩn bị hưởng dụng mỹ thực, nào ngờ vừa mở ra nhìn liền thấy hai bé mập ăn tới bụng tròn căng nằm bò trong hộp.
Hai con chuột tức giận, yêu cầu quyết đấu cùng hai bé mập.
Thế nhưng Thái Bạch Thái Hắc cho dù đã ăn no nhưng vẫn chưa tỉnh rượu, ợ lên một cái, cư nhiên trực tiếp biến về nguyên hình. Hai còn chuột nhìn cặp cá đang ngáp ngáp trong bụi cỏ rồi lại nhìn nhau, cho dù cá có mập hơn nữa chuột cũng không thích ăn nha.
Vì vậy Thái Bạch Thái Hắc liền bị ghét bỏ để mặc trong bụi cỏ, một lát sau Mạnh Tiểu Thuyên thích ăn cá đi ngang qua, liền nhặt bọn họ trở về.
Lục Tri Phi thầm nghĩ, quả nhiên là cá chép, vận khí đủ tốt, vừa nghe tới đó bọn họ lại phát hiện một cái nấm trên gốc cây khô. Lục Tri Phi khom lưng hái nấm cho vào rổ, nhóm Sơn yêu không ngăn lại, như vậy hẳn là không có độc.
Nhóm Sơn yêu rất nhiệt tình, cũng rất quen thuộc Hoan Hỷ sơn, chỉ không tới nửa ngày đã dẫn Lục Tri Phi đi hái đầy rổ nấm. Lục Tri Phi nhìn số lượng nấm trong rổ, đoán chừng cũng đã đủ để nấu lẩu rồi, vì vậy quyết định quay về nhà. Thế nhưng lúc cậu vừa định quay lưng, nhóm Sơn yêu chợt vây lấy cậu, liên tiếp giục cậu đi về phía trước.
Lục Tri Phi nghi hoặc, thế nhưng cậu biết nhóm Sơn yêu sẽ không hại chính mình, vì vậy liền thuận theo đi qua. Đẩy mấy bụi cỏ cao ngang đầu gối và vài tấm màn dây leo ra, Lục Tri Phi bước lên một con đường mòn bí ẩn, sau đó nhìn thấy Mạnh Tiểu Thuyên đang ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.
“Tổng giám đốc Mạnh?” Lục Tri Phi vô cùng kinh ngạc, Thái Bạch Thái Hắc lại vô cùng vui vẻ gọi “Mạnh Mạnh, Mạnh Mạnh”, vui vẻ nhào thẳng qua.
Mạnh Tiểu Thuyên quay đầu, hôm nay anh ta mặc một cái áo thun trắng đơn giản và váy ngắn màu đen, viền mắt đen mảnh bao quanh đôi mắt lãnh diễm hẹp dài, phía dưới mái tóc ngắn gọn gàng là một vòng choker lụa đen, mặt của choker chính là một đóa hoa hồng khảm trong giọt nước, ánh lên sự lạnh lẽo của kim loại.
Không thể không nói, bề ngoài của Mạnh Tiểu Thuyên quả thực rất có tính mê hoặc, vóc người thon gầy lại mặc bộ trang phục này, nhìn qua rất giống một người đẹp vóc dáng cao ráo, không có chút cảm giác bất thường nào.
“Lại tới uống rượu mừng?” Mạnh Tiểu Thuyên rất tự nhiên cất tiếng chào hỏi, mà Lục Tri Phi đối với việc chạm mặt một người thanh niên mặc đồ nữ giữa chốn hoang sơn dã lĩnh này cũng đã đủ giữ được bình tĩnh.
“Đến tìm Thổ địa công, anh ở đây làm gì?” Lục Tri Phi hỏi.
Mạnh Tiểu Thuyên cầm lấy đôi sandal cao gót bên cạnh quơ quơ, “Giày mới, đau chân.”
Lục Tri Phi lúc này mới nhận ra đối phương đang để chân trần, bàn chân so với nam giới bình thường thì thanh tú hơn rất nhiều, trên móng chân còn sơn một lớp màu đen bí ẩn.
“Ngồi đi.” Mạnh Tiểu Thuyên dùng ngón tay đùa bỡn Thái Bạch Thái Hắc, khóe mắt thoáng nhìn cái rổ Lục Tri Phi đang cắp theo, cười nói: “Nhân thê sao.”
Lục Tri Phi hào phóng ngồi xuống mặt cỏ, nghe vậy cũng không cảm thấy có gì không đúng, chỉ là hơi chút ngạc nhiên, “Anh còn biết cái này?”
“Đương nhiên, tôi còn thích đi dạo comic fes nữa, có cái gì mà không biết?” Mạnh Tiểu Thuyên nhướn mày.
Lục Tri Phi càng nhìn càng cảm thấy Mạnh Tiểu Thuyên quả thực là một người đặc biệt độc lập cô đơn. Đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn lại thích tiêu xài thời gian cuối tuần của mình ở chốn rừng sâu núi thẳm, thích mặt đồ nữ, thích đi dạo hội chợ comic, vui buồn yêu ghét đều phân minh, sống được không chút ràng buộc, phóng khoáng buông thả. Hoặc giả, anh ta chính là một tiêu dao nhân giữa cõi đời này?
Thế nhưng, khi Lục Tri Phi nhìn vào mắt của Mạnh Tiểu Thuyên, cậu luôn cảm thấy sâu thẳm trong ánh mắt này đang cất chứa một thứ gì đó.
Nhưng tùy tiện hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác không phải tác phong của Lục Tri Phi, cậu lấy một quả dại từ trong rổ ra, dùng nước khoáng mang theo bên mình rửa sạch rồi đưa cho Mạnh Tiểu Thuyên, hai người câu được câu mất trò chuyện với nhau.
Chỉ chốc lát sau, đám Sơn yêu chợt chạy ùa đến trước mặt bọn họ, cầm một vật nhét vào trong tay Mạnh Tiểu Thuyên, phấn khởi như đang hiến của báu. Đó là một cái hoa tai ghim hình trân châu màu đen, Mạnh Tiểu Thuyên nhìn thấy nó đôi mắt thoáng cái có hơi thất thần, giống như có một ký ức nào đó bị mạnh mẽ kéo ra khỏi trí nhớ.
Lục Tri Phi thấy thần sắc đối phương có hơi không đúng, hỏi: “Đây là do anh làm rơi?”
“Đúng vậy.” Mạnh Tiểu Thuyên lấy lại tinh thần rồi chợt thở dài, ngã người ra nền cỏ. Hai tay của anh giang rộng ra, nhìn xuyên qua từng tán lá cây quan sát nền trời xanh, “Đây là vật tôi làm rơi khi lần đầu đến Hoan Hỷ sơn, vẫn cho rằng sẽ không tìm lại được, chẳng ngờ hôm nay lại có thể cầm về.”
Ngoài ý muốn đánh mất một thứ gì đó, vốn cho rằng vĩnh viễn cũng không tìm lại được, thế nhưng chợt có một ngày vật nọ đột nhiên xuất hiện trước mặt. Thật giống như viên bi thủy tinh khi còn nhỏ làm rơi vào gầm giường, túi tiền lẻ đáng yêu bị ném vào sọt rác, cùng với cái kẹp tóc anh đào được giấu kỹ trong hộp nhung… nhưng lại vì dọn nhà mà đánh mất.
Ánh mắt của Mạnh Tiểu Thuyên lần thứ hai nhìn về phía chiếc hoa tai ghim trân châu nọ, nâng nó lên cao ngược ánh mặt trời híp mắt nhìn, trên mũi châm bạc của đầu ghim còn lưu lại một chút vết máu.
Đó là máu của Mạnh Tiểu Thuyên, lúc anh cho rằng mình sẽ bị vây trên núi tới chết đã hạ quyết tâm buông thả một lần. Anh đơn độc ngồi trong rừng núi hoang vu, lấy bộ váy xinh đẹp và son môi từ trong vách ngầm bí ẩn giấu dưới đáy ba lô, sau đó cắn răng dùng đầu nhọn của chiếc đinh ghim hoa tai đâm thủng vành tai mình.
Sự đau đớn kích thích trong nháy mắt đó, giống như rốt cuộc đã đâm vỡ một tấm mành vẫn luôn bao bọc giam cầm bản thân, cuối cùng cũng có thể đi ngược lại nhân sinh tìm về chính bản thân mình.
Mạnh Tiểu Thuyên thở dài nhẹ nhõm, sau đó cũng giống như hiện tại nằm dài trên thảm cỏ xanh thẳm, nhìn bầu trời xanh lam thăm thẳm một hồi rồi nhắm mắt lại, an tĩnh chờ đợi tử vong.
Tiếp nữa, Thổ địa công không biết từ cái góc nào con mẹ nó đột ngột chui ra.
Mấy giờ nghe Thổ địa công không ngừng lải nhải càm ràm, Mạnh Tiểu Thuyên thực sự cảm thấy còn không bằng trực tiếp đi tìm cái chết, nội tâm của anh đã hoàn toàn hỏng mất. Đó cũng là lý do vì sao lúc anh gặp Quý Tiêu đã hoàn toàn đánh mất sự lễ độ nho nhã thường ngày, lập tức chửi ầm lên, sau đó lại ngồi xổm xuống đất hoàn toàn không có chút hình tượng nào mà khóc rống.
Có đôi khi, đánh mất không có nghĩa là bất hạnh, tìm về cũng không nhất định sẽ khiến người hài lòng.
Cũng giống như, Lục Tri Phi không phải không quan tâm, thế nhưng im lặng lại là một loại lễ phép cùng tôn trọng. Cậu sẽ không để ý vì sao Mạnh Tiểu Thuyên vẫn luôn giấu một bộ đồ nữ dưới đáy balô lâu như vậy, đại để cũng sẽ không truy hỏi nguyên nhân vì sao anh buông tha không cầu cứu.
Mạnh Tiểu Thuyên nghĩ, nếu như mọi người đều giống cậu thanh niên này thì tốt rồi.
“Cậu đã công khai chưa?” Mạnh Tiểu Thuyên đột nhiên hỏi.
Lục Tri Phi gật đầu, “Đã nói với người nhà và những bạn bè thân cận.”
Mạnh Tiểu Thuyên nhìn gương mặt mỉm cười mang theo một tia bình tĩnh của Lục Tri Phi, không cảm thấy có chút ngoài ý muốn nào, “Chúc mừng.”
“Cảm ơn.”
Lúc này, điện thoại của Lục Tri Phi vang lên, là Thương Tứ gọi muốn cậu về sớm một chút.
Mạnh Tiểu Thuyên nhìn nhu tình không tự chủ được tràn ra khỏi mắt thanh niên, trong lòng cũng vì thế vui vẻ hơn một chút. Anh đứng dậy, vỗ vỗ mấy nhánh cỏ dính trên người mình, nói: “Cậu trở về đi, tôi cũng phải quay về công ty rồi.”
“Tăng ca?” Lục Tri Phi hỏi.
“Theo cách nói của tên Quý Tiêu hỗn đản kia thì ‘Ông chủ vốn không có ngày nghỉ’.” Mạnh Tiểu Thuyên bất đắc dĩ nhún vai.
Sau đó hai người lại huyên thuyên mấy câu, kết bạn với nhau trên wechat rồi tự xoay người rời đi. Lúc Lục Tri Phi về tới miếu Thổ địa, Thương Tứ đã đem mọi chuyện giải quyết xong xuôi.
Vì vậy Lục Tri Phi lấy ra nước lẩu đã chuẩn bị xong từ sáng cùng với các loại nguyên liệu nấu ăn, mọi người ngồi quay vòng trên mảnh đất trống cách miếu thổ địa không xa vừa ăn lẩu vừa nướng thịt. Thổ địa công cũng không thuộc sự quản hạt của Phật tổ, ăn thịt đến vô cùng cao hứng, có lúc lại nhấp vài hớp rượu rắng Lục Tri Phi rót cho lão, còn vuốt vuốt chòm râu bạc phơ, biểu tình vô cùng vui vẻ hài lòng.
Thương Tứ hạ đũa như có thần trợ, vừa nói vừa cướp đi một miếng thịt ba chỉ: “Lão muốn uống rượu thì cứ tự rót, em chỉ có thể rót rượu cho ta.”
Thổ địa công không cam lòng trừng mắt nhìn hắn, “Keo kiệt.”
“Đúng đúng! Quỷ hẹp hòi!” Thái Bạch Thái Hắc giơ hai tay hai chân lên tán thành.
Thương Tứ cũng không giận, gắp một miếng thịt bò cho vào trong chén, nói: “Ta.”
Lại đưa chén vào trong tay Lục Tri Phi, sau đó trực tiếp vòng tay ôm thanh niên vào lòng, nói: “Hay là chúng ta.”
Sau đó đuôi lông mày hơi nhếch lên một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa, “Vốn là một người, làm sao có thể bị làm khó dễ?”
“Hừ!” Thái Bạch Thái Hắc tức giận đến nói không ra lời, đành phải hóa bi phẫn thành sức ăn, ăn không ngớt miệng.
Sau bữa cơm trưa, bởi vì Lục Tri Phi còn có việc nên đoàn người liền chào Thổ địa công rời đi, trở về thư trai. Hai ngày sau đó sóng êm gió lặng, thế nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ được, tình huống của miếu Thổ địa lại không được cải thiện đúng mức.
Đối với việc này Thương Tứ chính là hoàn toàn không hiểu, Thái Bạch Thái Hắc nguyên hình là cá chép, rõ ràng rất được hoan nghênh, cũng lôi kéo được không ít niệm lực cho Thổ địa công. Mà bọn họ đã xây trạm trung chuyển niệm lực, vậy nên cho dù hai bé mập không có mặt ở Hoan Hỷ sơn, phần lớn niệm lực cũng có thể đưa tới tay của Thổ địa công.
Bất quá, thực tế lại cố tình không thuận theo ý người, tác dụng Thái Bạch Thái Hắc đưa đến quả thực vô cùng bé nhỏ.
Thái Bạch Thái Hắc lại càng không hiểu được, ôm chặt tay Lục Tri Phi nước mắt lưng tròng, “Lục Lục, vì sao vậy? Sao lại như vậy?”
Lục Tri Phi cũng cảm thấy rất kỳ quái, một bên an ủi bọn họ, một bên mở weibo ra nhìn bình luận. Sau nửa giờ cậu bất đắc dĩ xoa xoa đầu Thái Bạch Thái Hắc, không biết phải nói thế nào mới tốt.
Tuy rằng danh tiếng của Thái Bạch Thái Hắc rất thịnh, có thật nhiều người muốn bái cá chép để đổi vận, thế nhưng đọc kỹ những dòng bình luận của bọn họ, tuy rằng có không ít người hô hào cái gì ‘Huyền học’, ‘Tâm linh’… thế nhưng rốt cuộc lại có bao nhiêu người thực sự tin tưởng đâu?
Đáp án quả thực khiến người ta thất vọng.
Đại đa số cư dân mạng chỉ là ôm hy vọng may mắn, có lẽ đơn thuần muốn giúp vui, hơn nữa Thái Bạch Thái Hắc thực sự rất đáng yêu, mọi người đều bị vẻ đáng yêu của hai bé chọc đến không ngừng gào khóc. Thế nhưng, muốn nói thành kính hứa nguyện?
Hỏi tận đáy lòng, Lục Tri Phi cho rằng nếu đổi thành bản thân, hơn nữa thêm điều kiện tiên quyết là chưa biết được chân tướng, có lẽ phản ứng của cậu cũng không khác gì bọn họ.
Chính vì vậy, đường link dẫn tới wechat của Thổ địa công từ weibo của Thái Bạch Thái Hắc thật ra không có bao nhiêu người click vào.
Thái Bạch Thái Hắc nghe nói bọn họ thua là do hình tượng khả ái của mình, nhất thời cảm thấy bi ai vô vàn, “Thái Bạch/Thái Hắc cũng không muốn đáng yêu như vậy mà!”
Sau đó hai bé lại mở mắt càng to hơn, nghiêng đầu bán manh hỏi Lục Tri Phi: “Lục Lục, Lục Lục, Thái Bạch/Thái Hắc thật sự có đáng yêu đến vậy sao?”
Thương Tứ đi ngang qua, dùng một tay kéo hai bé mập khỏi người Lục Tri Phi, mắng, “Bé mập cơ hội!”
Cư nhiên dám lừa Viên Viên khen bọn nó đáng yêu, thực sự là ngày càng vô pháp vô thiên. Vì vậy hai bé mập liền bị Thương Tứ đặt lên đùi đánh đòn, không ngừng khóc lóc cầu xin tha thứ, thế nhưng Đại ma vương vẫn không hề nao núng.
“A, Mạnh Mạnh!” Thái Bạch Thái Hắc bỗng nhiên kinh hô.
“Đừng tưởng rằng nói sang chuyện khác ta sẽ bỏ qua các ngươi.” Thương Tứ nói, Lục Tri Phi bên cạnh cũng kinh ngạc hô lên một tiếng, “Thật là Mạnh Tiểu Thuyên.”
Thương Tứ lúc này mới nửa tin nửa ngờ xoay đầu chỉ thấy trên TV trong phòng khách đang phát tin tức kinh tế tài chính, nội dung đại khái là một hạng mục gọi thầu công khai của chính phủ đã kết thúc mỹ mãn, sau đó chính là giới thiệu chi tiết. Công ty nhận thầu chính là công ty của Mạnh Tiểu Thuyên, vì vậy y cũng xuất hiện trên màn hình.
Mạnh Tiểu Thuyên trong tin tức cùng Mạnh Tiểu Thuyên mà Lục Tri Phi và Thương Tứ quen biết hoàn toàn khác nhau. Anh ta mặc một bộ tây trang vừa người, đeo caravat, mái tóc hơi dài được dùng gel chải gọn ra sau, nụ cười trên mặt vừa vặn không thừa không thiếu, cử chỉ ưu nhã thành thục, quả thực là bộ dáng của tinh anh cao cấp.
“Hai người quen biết Mạnh Tiểu Thuyên?” Tiểu Kiều bưng tách cà phê bước tới.
“Vậy ngươi quen biết sao?” Thương Tứ hỏi ngược lại.
Tiểu Kiều ngồi xuống salon, xoa xoa vai nói: “Anh ta là khách quen của tạp chí kinh tế tài chính, tôi làm sao không biết.” Nói xong cậu còn dừng một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, nói: “Hơn nữa người này đủ ngoan tuyệt, rất đúng khẩu vị của tôi.”
“Ngoan tuyệt? Mạnh Mạnh sao?” Thái Bạch Thái Hắc ngoẹo đầu, không quá hiểu cái từ này.
Tiểu Kiều nói: “Các người lên mạng tra cứu một chút liền biết, chuyện của người tên Mạnh Tiểu Thuyên này nói ra cũng đủ kỳ quái. Sau khi anh ta lên đại học không biết vì nguyên nhân gì bỗng nhiên nghỉ học, qua mấy tháng sau lại trực tiếp xuất hiện trong công ty của cha mình buông tay làm việc, đến hiện tại đã trên dưới mười năm, nhân viên cao cấp của Mạnh thị đã bị anh ta đổi đi hơn phân nửa, ngay cả cha của anh ta cũng bị bức lui tới tuyến sau. Thế nhưng cố tình, người tên Mạnh Tiểu Thuyên này lại là kỳ tài thương nghiệp, Mạnh thị dưới sự khống chế của anh ta làm ăn càng lúc càng lớn, vì vậy ở trước mặt anh ta cũng không ai dám nói cấi gì.”
Sở thích không muốn để người khác biết, đột nhiên bỏ dở chuyện học hành, thủ đoạn lãnh khốc vô tình, toàn bộ những định nghĩa này cuối cùng đều hội tụ trên người Mạnh Tiểu Thuyên vẫn luôn thích ẩn cư trong núi kia. Chỉ bấy nhiêu đó đã đủ khiến Lục Tri Phi kéo thêm vài phần tâm tư lưu ý.
Đương nhiên, cậu cũng không thèm để ý bất kỳ lời đánh giá nào của người ngoài đối với Mạnh Tiểu Thuyên, bởi vì cậu còn nhớ rõ bộ dạng khi Mạnh Tiểu Thuyên đưa tấm danh thiếp nói muốn kết bạn với cậu trong cái hang núi đó.
Dáng vẻ của người nọ rất chân thực cũng đủ thành tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...