Liễu sinh vô luận thế nào cũng không chịu tin Kiến mộc đã khô héo. Đây là giả, nhất định là giả.
Chuyện này không có khả năng!
“Ngươi không tin? Nếu không tin ngươi có thể tự đi nhìn xem.” Thương Tứ nhún vai, “Thế này đi, thuộc hạ dưới tay Tinh quân còn thiếu một Câu hồn sứ giả, ngươi độ mãn một trăm hồn ta sẽ nói cho ngươi biết thông lộ Kiến mộc. Còn nữa, đến lúc đó ngươi cũng phải giao bảng chữ mẫu của Trầm Thương Sinh ra.”
Câu hồn sứ giả? Liễu sinh hơi trố mắt nhưng không trả lời ngay.
Đám người Tinh quân và Ngô Khương Khương cũng nghi ngờ nhìn về phía Thương Tứ, không biết trong đầu hắn đang tính toán những gì. Nhưng Thương Tứ tự nhiên có dự định của mình, vì vậy Tinh quân cũng không lên tiếng phản đối.
Liễu sinh hơi chần chờ, nhưng rất nhanh đã đưa ra quyết định, “Được, ta đồng ý.”
–
Bên kia, Lục Tri Phi cùng Nam Anh nói chuyện phiếm trong thư trai, hai người đang nghĩ buổi tối có nên ăn lẩu hay không. Thái Bạch Thái Hắc đều tự ngồi trong cốc trà, cầm hai cái muỗng bạc đánh nhau.
“Nha nha nha nha!”
“Hây hây hây hây!”
Trong tiếng kim loại va chạm đinh đang, hai bé mập đều phồng gương mặt nhỏ hờn dỗi đối phương.
Nam Anh mỉm cười, “Bọn họ làm cái gì vậy?”
Tình cảm của hai bé mập rất tốt, trước giờ không có đánh nhau. Lục Tri Phi chỉ bất đắc dĩ nói: “Bọn họ đang quyết định xem sáng mai ăn gì.”
Trong lúc đang nói, Thái Bạch Thái Hắc đã giơ cao cái muỗng, miệng đọc chú ngữ, dõng dạc tiến vào trận quyết đấu cuối cùng,
” Nha dô nha dô bánh bao gạch cua tươi!”
“Hây a hây a cháo thịt nạc trứng muối! “
Chợt thấy một trận dao động kịch liệt thổi rối loạn mái tóc của hai bé mập, cũng thổi ngã con hạc giấy Nam Anh vừa gấp.
Lục Tri Phi mỉm cười đỡ hai bé lên, “Đánh xong rồi?”
Thái Bạch Thái Hắc không phục giãy dụa cơ thể nho nhỏ, bọn họ đánh từ nhỏ tới lớn, lần nào cũng là thế hòa, quả thực quá đáng giận. Nhưng mà chỉ một câu nói của Lục Tri Phi đã đủ khiến hai bé quăng chuyện này ra sau đầu, vui vẻ hớn hở.
“Trong tủ lạnh có thạch cà phê trái cây, mỗi người một miếng, không thể ăn quá nhiều.”
Thái Bạch Thái Hắc hoan hô chạy đi, Nam Anh cầm cốc trà lên, nói: “Nghe Tứ gia nói, thư trai chuẩn bị khai trương giảng bài?”
“Cũng không hẳn là vậy, nói là có chút con cháu người quen, chỉ dạy mấy ngày thôi.”
“Tứ gia trước giờ đều ngại phiền phức, bất quá những người Vương Kiến Quốc đưa tới cũng sẽ không có kẻ tài trí bình thường, chỉ dạy mấy ngày cũng đã đủ rồi.” Nam Anh nói, lại nhìn về phía nôi của cặp song sinh: “Kế tiếp thư trai phỏng chừng sẽ rất náo nhiệt, nếu như quá bận hai đứa trẻ này có thể gởi đến chỗ ta vài hôm. Có Hồng Anh và Lục Ngạc ở đó, không cần lo lắng.”
Ánh mắt Lục Tri Phi sáng lên, nếu vậy đương nhiên là quá tốt, tiểu viện của Nam Anh cũng không có quỷ quái phức tạp gì có thể lẻn vào, hai đứa trẻ có thể bình an lớn lên. Bất quá chuyện này còn phải hỏi qua ý kiến của Lâm Thiên Phong mới có thể quyết định, vậy nên Lục Tri Phi cũng không lập tức đáp ứng.
Nam Anh đi không bao lâu Thương Tứ cũng trở về. Lục Tri Phi ra ngoài nghênh đón thì nghe Ngô Khương Khương hỏi: “Vì sao không trực tiếp nhốt hắn về tháp, hoặc là cưỡng chế chuyển thế cũng được, hắn đã chờ lâu như vậy rồi, chấp niệm quá lớn. Nếu cuối cùng khi nhìn thấy thông lộ Kiến mộc thì ai nha má ơi, đều chết khô rồi, như vậy không phải trực tiếp phát điên sao?”
“Cái này gọi là từ từ thám thính, ngươi không hiểu được đâu?” Thương Tứ nhìn bộ dạng ngơ ngác như khúc gỗ của nàng cũng bất đắc dĩ lắc đầu, khóe mắt thoáng thấy Lục Tri Phi liền bước nhanh bỏ mặc Ngô Khương Khương, đi tới trước mặt thanh niên, “Không phải nói muốn ra ngoài mua đồ cùng Mã Yến Yến sao? Thế nào lại còn ở nhà?”
“Vừa rồi Nam Anh tới.” Lục Tri Phi lập tức hỏi lại: “Từ từ thám thính? Là vì Nam Anh sao?”
“Người hiểu ta chỉ có Viên Viên. Không chừng chỗ Liễu sinh có tin tức của Tiên Linh thủy, nếu như bỏ qua cơ hội này thì thật đáng tiếc.”
Lục Tri Phi vừa nghe đã hiểu, Ngô Khương Khương không cùng bọn họ đi Côn Lôn sơn nên chẳng hiểu mô tê. Cái gì là Tiên Linh thủy? Bọn họ đang nói cái chi chi?
Nhưng mà Thương Tứ cũng không định giải thích với nàng, hiện tại hắn chỉ muốn cùng Viên Viên ở riêng với nhau.
Vì vậy, Ngô Khương Khương nhìn bàn tay không biết xấu hổ của Thương Tứ khoát lên vai Lục Tri Phi, vừa ôm vừa kéo người vào phong bếp, sau đó còn giả vờ giả vịt nói rằng mình đang đói bụng, nhân cơ hội Lục Tri Phi cắt đậu hủ thì ăn đậu hủ của cậu (*sàm s ỡ), quả thực không thể nhìn thẳng.
Ngô Khương Khương nghĩ cái nhà này đã không còn chỗ cho mình dung thân rồi, giận dữ rời đi, nàng quyết định muốn đi uốn tóc, sau đó phải nhuộm thành màu tím.
Ngày hôm sau, Vương Kiến Quốc liền đem đám nhãi con trong miệng mình đưa tới thư trai. Năm người mặc cùng một kiểu âu phục, tất cả đều vào khoảng hai bảy hai tám tuổi, tùy tiện đưa người nào ra ngoài cũng là tinh anh xã hội.
Bất quá rơi vào tay Lục Tri Phi, năm người kia đều thành kẻ mù chữ, chép văn tự của yêu quái so với Lục Tri Phi còn xấu.
Đương nhiên, câu cuối cùng kia nghìn vạn lần không thể nói ra miệng.
Dù sao, suốt cả một tuần tiếp theo, thư trai mỗi ngày đều vang lên tiếng răn dạy lãnh khốc vô tình của Đại ma vương, cùng với thanh âm bừa bộn của các loại pháp thuật thất bại.
Năm học sinh mỗi ngày đều bị lăn qua lăn lại, thời thời khắc khắc hy vọng nhìn thấy nhất chính là khi Lục Tri Phi trở về. Đại ma vương một phút trước còn lãnh khốc vô tình không nhân tính, một phút sau liền biến thành giảng viên tốt thái độ ôn hòa.
Bất quá, trước giờ Thương Tứ cũng không đếm xỉa gì đến việc giả vờ thuần lương trước mặt Lục Tri Phi, hiện tại vì sao lại để ý như vậy chứ? Bởi vì hình ảnh hắn giáo dục đám người kia sẽ khiến Lục Tri Phi nhớ lại những hồi ức không vui.
Tỷ như, Thương Tứ ghét bỏ cậu viết chữ xấu.
Tỷ như, Thương Tứ cười nhạo cậu viết chữ xấu.
Tỷ như, Thương Tứ ghét bỏ cùng cười nhạo cậu viết chữ xấu.
Ban đầu Thương Tứ đối với Lục Tri Phi chính là không có chút lưu tình nào, vậy nên mới nói, cái hố chính mình đào ra, có khóc cũng phải lấp cho xong.
Thế nhưng năm người rất nhanh liền phát hiện, Lục Tri Phi cũng không quá hữu dụng, bởi vì một Đại ma vương Thương Tứ rời đi sẽ có một Tiểu Kiều xuất hiện. Tiểu Kiều ở cuộc thi tháng thứ tư rốt cục cũng rửa được mối nhục, trèo lên vị trí thứ sáu trong lớp, từ hạng sáu từ dưới lên đến hạng sáu từ trên xuống, chiều ngang dao động này không phải người bình thường có thể đạt tới, chỉ cần thêm một ít thời gian, muốn giành hạng nhất khối tuyệt đối không thành vấn đề.
Tiểu Kiều vui vẻ, vì vậy cũng muốn làm giáo viên một lần cho đã ghiền.
Việc này đối với tổ năm học sinh trong thư trai mà nói mới thật là ác mộng, sau đó bọn họ hiểu ra một đạo lý, ngay khi bạn nghĩ một việc đã phi thường đáng sợ, những thứ đáng sợ hơn tuyệt đối còn ở phía sau.
Mà loại cảm giác đáng sợ này, tại ngày đi học cuối cùng đã đạt đến đỉnh điểm.
Hôm đó, thầy Tiểu Kiều vô cùng không vui, bởi vì trong suốt tuần này Sùng Minh vẫn luôn đi sớm về trễ, thời gian bồi bên cạnh cậu còn không nhiều bằng trước khi biến hóa.
Nguyên nhân là do, Sùng Minh hỏi mượn Thương Tứ năm mươi nghìn đi ra ngoài buôn bán. Bất luận là ai, thời gian đầu gây dựng sự nghiệp chính là vô cùng khó khăn, thời gian và sức lực đầu tư vào ít đi một thứ đều không được.
Sùng Minh mỗi ngày đều không thấy bóng dáng, điều này khiến Tiểu Kiều vẫn luôn mong mỏi đối phương biến hóa sinh ra một tia hờn dỗi. Thế nhưng mỗi ngày khi Sùng Minh trở lại đều là cả người uể oải, Tiểu Kiều muốn tức giận với anh ta cũng không nỡ.
Vì vậy mấy hôm nay trên đầu Tiểu Kiều đều có một đám mây đen vần vũ, ánh mắt nhìn người khác cũng làm cho đối phương cảm thấy cậu ta có thể tùy thời rút cây đại đao kia ra, mở lên máy hát kiểu cổ điển, đem người chậm rãi cắt thành lát.
Đối với việc này Thương Tứ cực kỳ có cảm xúc: “May mà ta có tiền.”
Lục Tri Phi tựu tò mò, “Nếu anh không có tiền thì sao?”
Thương Tứ lầm vào một trận trầm mặc khả nghi, sau đó nói: “Ta không có khả năng không có tiền, tuyệt đối không có khả năng.”
Lục Tri Phi mỉm cười, với trình độ lười nhác của Thương Tứ, nếu như anh ta thực sự không có tiền phỏng chừng có đi cướp ngân hàng cũng không chịu đi làm việc. Bởi vì bất kể là làm ông chủ hay làm thuê, nhất định phải học được cách nhìn sắc mặt của người khác, mà thứ này vừa vặn là việc Thương Tứ vĩnh viễn cũng không học được.
Nếu như Thương Tứ đi làm, phỏng chừng ngay ngày đầu tiền đã quăng ông chủ xuống sông Hoàng Phố, quá thảm.
Trong lòng Lục Tri Phi cũng không đành, vì vậy nhìn vào mắt Thương Tứ, nói: “Không sao hết, nếu anh không có tiền thì để em nuôi anh.”
Thương Tứ rất cảm động, thế nhưng với sự lý giải của hắn với Viên Viên… hắn không khỏi ôm lấy Lục Tri Phi, trán chạm trán, mắt đối mắt, khí tức toàn diện áp bách, “Thành thật nói cho ta biết, vừa rồi em đã nghĩ những gì?”
“Đang nghĩ xem, khi anh lưu lạc bên vệ đường em nên lái xe gì đến đón anh.” Lục Tri Phi hơi nghiêng ra phía sau, vành tai đỏ lên.
“Ta phải mua thêm chiếc Lincoln thân dài.”
“Em nhớ anh hình như không quá thích loại xe này?” Lục Tri Phi nghi hoặc.
Thương Tứ khẽ cười, hơi thở toàn bộ phải lên mặt Lục Tri Phi, một tay ôm eo thanh niên giọng nói trầm thấp mà ám muội, “Thế nhưng không gian xe đủ rộng.”
Lục Tri Phi liếc mắt nhìn đối phương, chỉ là cái khí thế này giống như không có chút lực uy hiếp nào.
Thương Tứ cúi đầu ngăn đôi môi cậu lại, mãi đến khi sắc đỏ từ vành tai thanh niên lan lên cả gương mặt cũng không chịu bỏ qua.
Tiểu Kiều bình tĩnh từ sảnh ngoài bước vào, bình tĩnh vòng qua hai người đang thân mật khắng khít nọ, lại bình tĩnh mở tủ lạnh phát hiện ra hai đứa nhóc bọc mấy tầng áo bông dày cộm trốn trong đó ăn vụn thạch cà phê, sau đó bình tĩnh cầm lấy chai nước, phanh một tiếng đóng tủ lạnh lại.
Lúc trở ra, Tiểu Kiều thấy hai người còn đang ôm ấp lấy nhau, không khỏi nổi cơn thịnh nộ. Cậu lấy điện thoại ra ‘tách’ một tiếng chụp lại vài bức ảnh, dùng mười giây chỉnh sửa, ba giây post thẳng lên weibo.
*Ta không phải là Tiểu Kiều (*V ợ Chu Du trong Tam Qu ố c) kia: Ngày không bằng chó [ hình ảnh ]
Trong ảnh, hai người ôm nhau đắm chìm trong ánh tà dương chiếu vào đình viện, mỹ hảo lại ấm áp. Nếu như quên đi lớp gạch men che chắn toàn thân mà Tiểu Kiều dán lên người bọn họ mà nói.
*Lộc Thập: Trời ạ, đây là cái gì?! Hai người nude toàn diện đánh dã chiến sao!
*Đạt mập: Ô ô, ôi chao hắc hắc ~Ps: Các mẫu mới nhất của bộ sưu tập mùa hè đang bán hạ giá, toàn bộ giảm 20%! Mọi người còn chờ gì nữa!
*Khanh khanh Khương Khương: Ha ha ha đây không phải là Tứ gia và Tri Phi sao! Ta liếc mắt liền có thể nhìn ra!
*Hoa Mộc Thiếp thiếp thiếp: Tứ gia gia xấu hổ xấu hổ, mẹ ta nói, làm vậy trước mặt FA là không đạo đức.
*Hoa Kỳ trả lời Hoa Mộc Thiếp thiếp thiếp: Không được kéo mẹ con xuống nước!
*Diệu thủ hắc tâm Bạch y sinh trả lời Lộc Thập:: Ngươi vì sao luôn vừa vặn bóc tem?
*Lộc Thập trả lời Diệu thủ hắc tâm Bạch y sinh: Trong núi buồn chán mà, yêu sinh quả thực tịch mịch như tuyết…
*Thủy Nguyệt: Tiểu bằng hữu, lá gan rất lớn nha, ta xem trọng ngươi.
*Tinh quân: Thiện ác tự có báo, thiên đạo đều luân hồi. Không tin ngẩng đầu nhìn, trời xanh chẳng bỏ ai.
*Nam Anh trả lời Tinh quân: Ca, kỳ thực Tứ gia đối với chúng ta rất tốt.
*Tinh quân trả lời Nam Anh: Ngoan, ca ca sẽ ra tay nhẹ chút.
*Hóa thành thiên phong (*gió tr ờ i): …
*Thủy Nguyệt trả lời Hóa thành thiên phong: Ôi chao, cậu em đẹp trai mới đến này là ai đây?
Lâm Thiên Phong nhìn comment trêu chọc của Thủy Nguyệt không đưa ra bất kỳ hồi đáp nào, trong đầu còn đang quấn quýt một vấn đề, đó chính làà —— Tiểu Kiều nói cái câu “Ngày không bằng chó” này có vẻ sai sai nha.
Tiểu Kiều cùng Sùng Minh không phải một đôi sao?
Nguyên thân của Sùng Minh không phải là một con chó săn sao?
Lâm Thiên Phong hình như đã phát hiện chuyện không nên biết gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...