“Em nhớ trong sách có nói, đạo quan trên núi Côn Lôn đến năm 1916 mới được xây dựng.” Lục Tri Phi khép sách lại, hỏi: “Vậy Côn Lôn sơn trong miệng mọi người cùng với núi Côn Lôn trong suy nghĩ người hiện đại bọn em không phải cùng một nơi, có phải không?”
“Đúng, đối với nhân loại mà nói, núi Côn Lôn kéo dài mấy nghìn dặm, nhưng tiên sơn chân chính chỉ có môt tòa. Có đến được hay không toàn bộ đều do cơ duyên của mỗi người.”
Lục Tri Phi dừng một chút, hỏi: “Giữa Nam Anh và vị đạo sỹ kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Đạo sỹ thật ra là ai?”
“Cái này sao, nói lên còn rất dài dòng.” Thương Tứ ngã vào lưng ghế dựa, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng lóa trên trần nhà, phảng phất từ trong bạch quang chói mắt kia có thể thấy được đỉnh Côn Lôn phủ tuyết trắng xóa, “Đạo sỹ kia, tên gọi Ngô Nhai[1]…”
Từ xưa có một ngọn núi, trên núi có một đạo quan, trong đạo quan có một đạo sỹ, tên Ngô Nhai.
Ngô Nhai hai mươi tuổi thành tài hạ sơn, nhập hồng trần lịch lãm, một thân trường bào hạo nguyệt, mày kiếm mắt sáng lại có danh kiếm “Khước Từ’ trên tay, hoàn toàn xứng danh thiên chi kiêu tử.
Kiếm xuất Côn Lôn, trảm chính là mãn thiên phong tuyết, dương chính là thiên địa chánh khí.
Ngô Nhai nhập thế ngắn ngủi mười hai năm, nhân yêu lưỡng giới không ai không biết đại danh của hắn, nhưng mà mười hai năm sau ‘Chiết kiếm tiên’ Ngô Nhai đã từng thanh danh hiển hách bất chợt mai danh ẩn tích, không ai hay biết.
Ngô Nhai đến tột cùng đi nơi nào?
Hắn đã trở về Côn Lôn sơn sao?
Chỉ là Côn Lôn sơn lại ở nơi nào?
Tuế nguyệt dong dài, mấy trăm năm thoáng cái trôi qua, cố nhân tạ thế, thư tịch không còn, nào ai nhớ rõ người năm đó từng chiết kiếm đi xa tại Bồng Lai các?
Người còn nhớ rõ, lại từ lâu không còn dáng dấp của năm xưa.
Đương khi ấy, cái gã đạo sỹ từng ngăn Lục Tri Phi muốn giúp cậu coi bói trong một con hẻm vắng tại Bắc Kinh, lưng đeo một gói hành trang đi tới Côn Lôn sơn cách xa vạn lý, tìm được tòa đạo quan trong trí nhớ, sau đó dừng lại vốc một ngụm nước trong cái ao phía trước đạo quan rửa mặt thì cũng đồng thời vén ra mái tóc đã bị bụi bặm và hoa tuyết bám đến rối bời, để rồi hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong nước, bỗng nhiên dừng lại.
Ngô Nhai phong thái trác tuyệt năm đó đã đi nơi nào rồi?
Ngô Nhai đến tột cùng là ai? Mà hắn lại là ai?
Đạo sỹ lần nữa lảo đảo đứng dậy, quay đầu nhìn đạo quan rường cột câu liền, chỉ cảm thấy tòa lầu các cao đến mấy trăm trượng trùng trùng điệp điệp đã đổ nát chênh vênh như một mảnh vách đá rêu phong giữa trời, cả phiến thiên địa uy nghiêm mờ mịt, mà hắn bất quá chỉ là một hạt cát giữa chốn đất trời, nhỏ bé đến đáng sợ.
Hắn mạnh mẽ thu hồi ánh mắt, mở hành trang lấy một mảnh bánh quy cố nuốt để khôi phục khí lực, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. Dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ, hắn phải vòng qua đạo quan đi về phía sau núi.
Chỉ là ngay khi hắn muốn rời đi, chợt nghe phía sau có người gọi một tiếng, “Ngô Nhai.”
Côn Lôn sơn không một bóng người, chim muông tuyệt tích, thanh âm kia là từ đâu tới? Huống hồ còn gọi cái tên Ngô Nhai này. Đạo sỹ giật mình đánh thót, lập tức rút một thanh chủy thủ ra khỏi tay áo, xoay người lớn tiếng, “Ai?!”
“Là ta.” Người đến nhíu mi.
“Ngươi là…” Đạo sỹ nắm chặt đao, nhìn người đàn ông đang bước lên bậc thang tiến gần về phía mình. Hắn bỗng nhiên nhớ đến, mắt trợn to, “Tinh quân, ngài là Tinh quân!”
“Là ta.” Tinh quân quan sát bộ dạng phong trần mệt mỏi của đạo sỹ, vùng lông mày lại nhíu càng sâu, nhưng nghĩ tới tình cảnh của hắn lúc này sắc mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, “Đi rửa mặt sạch sẽ, theo ta trở về.”
“Ta tại sao phải đi theo ngài? Ngài muốn ta trở lại làm gì?” Đạo sỹ cảnh giác lui về sau một bước.
“Ngươi chẳng lẽ không biết ta mang ngươi trở lại làm gì?” Tinh quân trong lòng thật ra vẫn rất không muốn gặp Ngô Nhai, thế nhưng nghĩ đến Nam Anh hắn lại khắc chế, “Sinh thần của Nam Anh sắp đến, ngươi theo ta trở về bồi đệ ấy qua sinh thần.”
“Nam Anh…” Nghe vậy, đạo sỹ thì thào nhắc lại cái tên này, trong đồng tử cũng lộ ra một tia sầu khổ, hắn lén lút siết chặt nắm tay, trong lòng có cổ xung động muốn đáp ứng, chỉ là dư quang lại thoáng nhìn bộ dạng của mình đang phản chiếu trên mặt nước.
Tiên quân đã xa tận nơi nào
“Ta không đi.” Đạo sỹ lắc đầu cự tuyệt.
“Vì sao?” Mặt của Tinh quân thoáng cái đen kịt.
“Ngài chẳng lẽ không biết ư?” Đạo sỹ nhìn Tinh quân, đáy mắt giống như có vật gì đó nhanh chóng đổ nát, tựa như tuyết đọng trên đỉnh Côn Lôn ầm ầm trượt xuống, “Xin đừng gọi cái tên đó nữa, Ngô Nhai đã chết! Hắn đã chết! Ta không phải hắn, ta chỉ là một đạo sỹ khốn cùng trong một ngọn núi vô danh!”
“Ngươi rõ ràng chính là hắn, vì sao lại không chịu nhận?”
“Ta sinh năm 1987, ta không biết ngự kiếm cũng không biết pháp thuật, chỉ dựa vào việc coi bói cho người kiếm một ngụm cơm.” Đạo sỹ giang hai tay, gió lạnh nức nở luồn qua từng vết rách y phục của hắn, “Bồng Lai các? Chiết kiếm tiên? Đó là ai? Ngài nghĩ ta giống sao?”
Đạo sỹ không có tên, hắn chỉ tự xưng là đạo sỹ, nếu có người trọng vọng đôi khi sẽ tôn kính gọi y một tiếng đạo trưởng, bất quá tất cả mọi người đều đã quen gọi hắn là ‘Tên đạo sỹ kia’.
Một tên đạo sỹ thì có quan hệ gì với kẻ từng là thiên chi kiêu tử kia chứ?
“Đừng tới tìm ta.” Đạo sỹ lui về phía sau vài bước, nắm chặt chủy thủ, vành mắt đỏ lên kiên quyết như sắt thép, “Ta không phải… ta chính là không phải!”
“Vậy ngươi tìm đến nơi này làm gì?” Tinh quân chắp tay sau lưng, không giận tự uy, “Ban đầu là ngươi tự lựa chọn bảo lưu trí nhớ kiếp trước, thụ nổi khổ luân hồi, hiện tại ngươi là đang hối hận sao?”
“Ta không có…” Đạo sỹ lảo đảo một chút, quay đầu nhìn lại tòa lầu nghiêng ngã phía xa, trầm giọng: “Ta sẽ giúp người ấy tìm thuốc, thế nhưng Ngô Nhai đã chết, hắn vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa, vĩnh viễn đều sẽ không…”
Đạo sỹ nói xong, bất chợt ôm gói hành trang chạy vọt vào rừng núi bên cạnh đạo quan.
Hắn chính là đang lẫn trốn, liều mạng đào tẩu, tuy rằng hắn cũng không biết bản thân đến tột cùng đang trốn thứ gì.
–
“Vậy thì, vị đạo sỹ đã cho em thẻ kẹp sách kia cùng Ngô Nhai năm đó đến tột cùng có quan hệ thế nào?” Lúc rời khỏi thư viện, Lục Tri Phi còn đang dò hỏi chuyện năm xưa cùng thương..
Thương Tứ cắm hai tay vào tay áo, chậm rãi giải đáp: “Chuyển thế, dựa theo thời gian mà tính thì chính là kiếp thứ bảy rồi. Năm đó Ngô Nhai bị trọng thương, Nam Anh liền đưa hắn trở về Côn Lôn. Em biết đó, Nam Anh vốn là một gốc đào, vì cứu vị Chiết kiếm tiên kia mà dám cắm rễ lên tuyết sơn đầy nham thạch tại đỉnh Côn Lôn. Vài năm sau Ngô Nhai tỉnh lại, thế nhưng sau khi thức tỉnh hắn lại sửa tu vô tình đạo.”
“Sau đó thì sao?” Tuy rằng những việc này đều là chuyện cũ năm xưa, thế nhưng Lục Tri Phi nghe kể đến vẫn không tự chủ được thay Nam Anh lo lắng..
“Sau lại… Đoạn thời gian đó Tinh quân và ta đều có việc quấn thân, đối với chúng ta mà nói nhiều lắm chỉ là vài cái chớp mắt trôi qua, vậy nên chuyện của Nam Anh trên Côn Lôn sơn cũng là sau này ta mới biết được. Tinh quân nhận được tin tức liền chạy đến, thế nhưng đã chậm, bộ rễ của Nam Anh toàn bộ đứt đoạn, ngũ giác cũng bị khí lạnh phá hủy. Tinh quân thật vất vả mới cứu lại được y, thế nhưng một thân cây đã bị hủy cho dù có tu bổ thế nào đi nữa cũng không làm nên chuyện. Em chưa từng thấy đôi mắt của Nam Anh đúng không, cành khô gỗ mục có bộ dạng thế nào, ánh mắt của y cũng chính là dạng như vậy.”
Trong lòng Lục Tri Phi chấn động, thật lâu không nói lời nào, sau một hồi bình tâm mới hỏi: “Vậy Ngô Nhai thì sao?”
“Hắn sao, hắn tuy rằng cũng giữ được một mạng nhưng lại là nỏ mạnh hết đà. Lúc đó Tinh quân giận dữ, Ngô Nhai và Nam Anh cũng không gặp lại được lần nào. Sau lại hắn quỳ gối bên ngoài tháp, đạt thành hiệp định với Tinh quân, nếu hắn có thể tìm được thuốc chữa cho Nam Anh, Tinh quân sẽ để hai người gặp mặt. Làm trao đổi, hắn tự nguyện rơi vào luân hồi còn phải bảo lưu ký ức của Ngô Nhai, mãi đến khi tìm được thuốc mới thôi.”
Lục Tri Phi lặng lẽ, mãi đến khi chuẩn bị vào học, Thương Tứ cũng xoay người trở về thư trai, trong lòng của cậu còn không ngừng nhớ đến việc này.
Cậu hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên gặp vị đạo sỹ kia, vô luận như thế nào cũng không có biện pháp liên hệ tên đạo sỹ bói toán kiếm sống nọ với Chiết kiếm tiên oai phong lừng lẫy.
Nổi khổ luân hồi thất thế đến tột cùng có thể biến người ta thành bộ dạng gì? Lục Tri Phi không dám xác định.
Năm đó đến rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ngô Nhai nếu đã nguyện ý vì Nam Anh rơi vào luân hồi thì tại sao còn phải tu vô tình đạo? Lục Tri Phi hoàn toàn không biết. Hiện tại Tinh quân đã ra ngoài tìm người, cậu chỉ có thể âm thầm kỳ vọng đối phương có thể thuận lợi đưa người trở về.
Đến tối, Thương Tứ bỗng nhiên đưa cho Lục Tri Phi một hộp thức ăn, bảo Tri Phi làm vài món đưa đến chỗ Nam Anh.
Lục Tri Phi hiểu ý, “Có phải phía Tinh quân đã có tin tức?”
Thương Tứ không trực tiếp khẳng định, “Em cứ đi tìm Nam Anh nói một chút chuyện hôm sinh thần, những việc khác đợi ta đi gặp Tinh quân về rồi bàn.”
“Vâng.”
Một mình Lục Tri Phi không thể tìm được đường vào tiểu viện của Nam Anh, thế nên cậu còn dẫn theo Thái Bạch Thái Hắc đồng hành. Thái Bạch Thái Hắc nghe nói muốn đi gặp Nam Anh ca ca liền cực kỳ hưng phấn, vừa tới trước cửa viện đã nhanh chóng trượt khỏi vai Tri Phi, quay cuồng đôi chân ngắn chạy vào trong.
“Nam Anh ca ca! Chúng ta tới thăm đây!”
Bức rèm nhẹ nhàng lay động, Lục Tri Phi đi ở phía sau xuyên qua từng chuỗi hạt châu bước vào trong nhìn, chỉ thấy Nam Anh đang ngồi trên ngọa tháp, thân thể bọc trong một lớp áo khoác hồ cừu, co lại thành một đoàn, bộ dạng vẫn là rất sợ lạnh.
Bất quá, hiện tại đã là tháng năm rồi.
Lục Tri Phi nhanh chóng bước vào, buông hộp thức ăn xuống, cầm lấy cái kìm thêm một khối than vào lò sưởi.
Nam Anh lúc này mới yếu ớt chuyển tỉnh, đôi mắt bị vải trắng che khuất hướng về phía Lục Tri Phi, mỉm cười, “Tri Phi tới chơi sao, mau ngồi đi, đã đủ ấm rồi.”
Lục Tri Phi đương nhiên sẽ không nghe theo, đợi khi lò lửa đã cháy đượm mới bước đến ngồi xuống bên cạnh tháp.
Lấy vài món điểm tâm từ trong hộp bày ra bàn, Lục Tri Phi nói: “Thương Tứ bảo em chuyển lời, năm nay anh ấy và Tinh quân muốn tổ chức sinh nhật cho anh.”
“Sinh nhật?” Nam Anh ngẩn người, lập tức dở khóc dở cười, “Ta đã mấy trăm tuổi rồi, mừng sinh nhật cái gì nữa chứ.”
“Mọi người cùng nhau náo nhiệt cũng là chuyện tốt, huống hồ hai người bọn họ đã quyết định, chúng ta có thể phản đối sao.”
“Cũng phải.” Nam Anh mỉm cười.
Bên này, Thái Bạch Thái Hắc nghe nói sắp tổ chức sinh nhật liền vô cùng vui vẻ. Lập tức chạy đến ngửa đầu hỏi Lục Tri Phi, “Lục Lục, Lục Lục, sinh nhật sẽ có siro trái cây chứ? Có bánh kem không? Sẽ có rất nhiều thức ăn ngon sao?”
“Có.” Nam Anh vươn ngón tay điểm nhẹ lên trán hai bé mập, “Đến lúc đó để Tứ gia mua cho các ngươi.”
“Vạn tuế!” Thái Bạch Thái Hắc hoan hô.
Lục Tri Phi nhìn Nam Anh, sự lo lắng trong ngực chậm chạp không tiêu tán. Mà lúc cậu trở về thư trai gặp Thương Tứ, loại lo lắng này rốt cục hóa thành thực chất.
“Tinh quân truyền thư cho ta, đạo sĩ kia không chịu trở về.” Thương Tứ ngồi cạnh bàn thản nhiên rót rượu, “Vậy nên hắn nhờ ta hỏi ý kiến của em một chút.”
“Hỏi em?” Lục Tri Phi vô cùng kinh ngạc.
“Đại khái do hắn cảm thấy lời của ta đều là rắm thối, hơn nữa em lại là nhân loại, có thể hiểu được cách nghĩ của nhân loại.” Thương Tứ nói, dừng một chút, bỗng nhiên nhìn rượu trong ly có chút sững sờ, “Tinh quân từ trước đến giờ cũng không phải loại người sẽ trưng cầu ý kiến kẻ khác.”
Lục Tri Phi cũng không khỏi nhớ đến lần đầu gặp mặt, phương thức nói chuyện của Tinh quân quả thực rất gợi đòn, bất quá, “Chỉ là nếu Tinh quân đã tự mình đi tìm Ngô Nhai, vì sao anh ta không chịu trở về?”
Thương Tứ ngửa đầu nâng chén uống cạn, “Vậy nên mới có việc cần bàn..”
–
Cùng lúc đó, hậu diện Côn Lôn sơn.
Đạo sỹ nắm dây thừng, cẩn thận rụt rè đi tới từng bước trên sơn đạo chỉ có thể dung một người bước qua, hắn vừa hơi nhìn xuống liền thấy được vực sâu vạn trượng cực kỳ đáng sợ.
Trên vách núi quanh năm tuyết trắng bao phủ, có chút nham thạch trần trụi bị đạo sỹ bám vào, tuyết trắng rơi xuống để lộ từng vết kiếm sâu như chém bằng rìu trên khắp mặt đá.
Hắn vẫn không nhịn được hơi liếc nhìn xuống, gió núi vù vù thổi qua, trong thoáng chốc thật giống đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang rơi xuống dưới.
Người nọ mi mục nhiễm tuyết, trong đồng tử dùng tốc độ mắt thường có thể nhận thấy bị trăm nghìn nhánh cây khô chằng chịt bao bọc, ánh mắt nhìn về phía hắn tuyệt vọng mà tan nát cõi lòng.
“Nam Anh!”
Đạo sỹ theo bản năng muốn giơ tay kéo lại, thế nhưng tay vừa buông lỏng, cảm giác không trọng lực thoáng cái kéo hắn quay về hiện thực. Hắn vội vàng nắm chặt dây, cả người đu đưa trên vách đá băng hàn tận xương, nhưng ít ra cũng không ngã xuống.
Đạo sỹ sợ đến tuôn mồ hôi lạnh, cũng không dám lại nhìn xuống dưới, một giờ sau, hắn rốt cuộc đã đến được điểm đích.
Đây là một hang động trên vách đá cô quạnh, miệng hang bị vô số dây leo và tuyết đọng che lấp, đạo sỹ liếc mắt liền nhận ra chỗ này, bởi vì đám tuyết bên ngoài là do hắn chính tay đắp lên vào vài thập niên trước.
Kiếp trước, hắn cũng chỉ là một đạo sỹ nghèo nàn rách rưới.
Những thứ này giống như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, hắn cũng không biết sẽ có ngày kết thúc hay không, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi bản thân đến tột cùng là ai?
Nếu như hắn là Ngô Nhai, vì sao lại phải sợ hãi phải kinh hoàng?
Nếu như hắn không phải Ngô Nhai, vậy vì sao lại có những ký ức này?
Đạo sỹ hít sâu một hơi, đẩy tuyết đọng và dây leo ra, lấy đèn pin khỏi hành trang, tiến vào hang động.
Chính là nơi này, nơi khởi đầu và cũng là nơi kết thúc của mọi chuyện, hắn lại trở về lần nữa.
Ánh sáng đèn pin chậm rãi di chuyển, men theo loạn thạch trên đất chuyển sang một đài bạch ngọc giữa lòng hang động. Trong không gian âm u đen kịt, luồn sáng duy nhất chiếu thẳng vào bộ xương khô trên bạch ngọc đài.
Đạo sỹ nắm chặt đèn pin, mặc dù hắn đã gặp qua rất nhiều lần, thế nhưng hiện tại nhìn lại trong lòng vẫn không nhịn được dâng lên sóng to gió lớn. Nhìn xem, Ngô Nhai ở nơi này, hắn đã chết rồi không phải sao?
Ánh sáng đèn pin lần nữa đảo qua xung quanh, trong bãi loạn thạch này còn có vài bộ hài cốt.
Một, hai, ba, bốn, năm… không nhiều không ít, đều ở nơi này.
“Lạch cạch.” Đèn pin rơi khỏi tay đạo sỹ, hắn cũng ngã quỵ xuống nền đất nhìn loạn thạch và hài cốt khắp nơi, còn có vết kiếm khắc sâu trên vách hang, vô lực lại bàng hoàng.
Bỗng nhiên tay hắn sờ trúng thứ gì đó, nhặt lên quan sát, đó là một nhánh gỗ đào khô quắt đã gãy vụn.
Hắn kinh ngạc nhìn, lại nhìn, nước mắt bỗng nhiên tuôn xuống.
Đều là thật, ký ức trong đầu hắn đều là thật.
————-
1/ Ngô Nhai: Thật ra tên của anh nên là Ngu Nhai, chỉ là bạn Mèo cảm thấy chữ ‘Ngu’ này dễ gây hiểu lầm nên sửa thành Ngô.
‘Chiết kiếm tiên’ có thể hiểu là tiên kiếm gãy hoặc tiên bẻ kiếm, chữ chiết ở đây là hành động bẻ, ngắt hoặc làm đứt đoạn thứ gì đó, cũng giống như chữ chiết trong tiểu tự ‘Chiết cầm ký’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...