Thương Tứ đi viện dưỡng lão ngoại thành.
Viện dưỡng lão này rất lớn, chỉ cần nhìn cánh cửa rộng hơn 10m kia cũng đã đủ khiến những người không phận sự chùng bước, ngoài cửa còn có bảo vệ, trên cửa sắt có khóa điện tử, quy tắc ra vào cực kỳ phiền phức. Mà những thứ này cũng có nghĩa là, người ở bên trong không phú thì quý.
Thương Tứ thần không biết quỷ không hay xuất hiện tại một góc vườn hoa bên trong viện dưỡng lão, hai tay cắm vào túi áo chậm rãi đi tới. Trong tư liệu Đông Phong mang đến có ảnh chụp của Lâm Tĩnh Âm, là một bà lão mặt đầy nếp nhăn nhưng thu thập rất sạch sẽ, mái tóc bạc phơ cuộn thành búi, nụ cười bình thản an tĩnh, khiến người ta không nhịn được nghĩ, lúc còn trẻ bà nhất định cũng là một đại mỹ nhân.
Nhưng đáng tiếc, người chung quy không tránh được năm tháng hao mòn, mấy năm trước Lâm Tĩnh Âm mắc phải chứng lú lẫn tuổi già.
Rất nhanh, Thương Tứ đã phát hiện đối tượng trong một đình hóng mát, vị y tá xinh đẹp khom lưng đắp mền cho bà, mà bà lại ngẩn ngơ nhìn về bóng núi xanh xa xôi phía trước, đắm chìm trong thế giới của mình.
Y tá trẻ nói cúi đầu nói câu gì đó, đại khái là muốn đi lấy đồ vật, sau đó xoay người cất bước. Thương Tứ đi đến bên cạnh bà lão, ngồi xuống nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Lâm lão thái thái?”
Bà lão không trả lời, vẫn ngẩn ngơ xuất thần như trước.
Thương Tứ tiếp tục hỏi: “Lão thái thái còn nhớ rõ Tiểu My Yên sao?”
Ba chữ Tiểu My Yên giống như một câu thần chú, thoáng cái liền kéo linh hồn của bà lão trở về. Bà lộ ra biểu tình chợt hoảng, trong ánh mắt tràn đầy hồi ức quay đầu nhìn Thương Tứ, Thương Tứ lại lấy ra một tấm ảnh, “Ngươi xem, là y sao?”
Đây là một bức ảnh trắng đen đã cũ, bối cảnh là một sân khấu lớn, Thương Tứ cầm ấm trà tử sa ngồi chễm chệ trên ghết thái sư, đứng phía sau là một hoa đán trẻ tuổi. Hoa đán thân mặc hý phục, ống tay áo dài màu hồng nhạt khoát lên trên ghế, đoan trang tĩnh nhã.
Đây là Tiểu Mi Yên.
Thần sắc của bà lão lập tức kích động, bàn tay khô gầy như nhánh cây run run xoa nhẹ lên gương mặt của Tiểu My Yên, trong đôi mắt mông lung dâng lên một tầng ướt át.
“Ngươi quen biết thái thái của Trương đại soái sao?” Thương Tứ lại hỏi.
Từ sớm, khi nghe suy đoán về lương tâm và Trương đại soái Thương Tứ đã biết là không đúng. Năm đó khi hý viện đi lấy nước, Lâm Tĩnh Âm bất quá mới 12 tuổi, không có khả năng gả cho Trương đại soái, nhưng cái họ giống nhau cũng đại biểu cho nàng và vị thái thái kia hẳn là có liên hệ gì đó.
Trong mắt bà lão dần hiện ra một tia mê man, bà giống như có chút việc không nhớ ra được, mà Thương Tứ cũng không hối thúc, chỉ để yên cho bà chậm rãi hồi tưởng. Sau một lúc lâu, trên mặt của bà lão lộ ra vẻ mừng rỡ như hài đồng, “Tiểu thư, tiểu thư gả cho đại soái, là tiểu thư…”
Thương Tứ hiểu rõ, vậy vị Lâm lão thái thái này phỏng chừng chính là nha hoàn hồi môn năm đó. Cái này cũng đại biểu bà có thể là người biết chuyện duy nhất còn sống sót, bởi vì Tiểu My Yên đã chết, Trương thái thái cũng không rõ tung tích, mà trước khi trận đại hỏa kia xảy ra Trương đại soái đã dẫn binh đi đánh giặc, tử trận sa trường.
Bà lão tiếp tục cảm thán, ánh mắt nhìn về phía núi xanh xa xôi, tình tự lại thật giống như đã về thời dân quốc vàng son, “Tiểu thư và đại soái, tốt… Đại soái đối tiểu thư nhà ta, rất tốt… rất tốt…”
“Tốt như thế nào?” Thương Tứ hỏi.
Bà lão nghe vậy khóe miệng để lộ nụ cười, phảng phất bà vẫn còn là cô gái nhỏ năm xưa, nhìn thấy hai chủ nhân ngọt ngào mà xấu hổ không ngớt, “Bọn họ đi cưỡi ngựa, đi săn thú nhưng không chịu mang ta đi, nói tiểu cô nương không nên làm những chuyện đánh đánh giết giết này… À, hai người còn mang ta đi chơi hồ, ngay tại trong thành, trên bờ đều là tửu lâu, sân khấu, tiếng náo nhiệt ồn ào bay thật xa thật xa….”
Bà lão một bên kể một bên vuốt ve bức hình nọ, không thể tự kềm chế chìm sâu vào ký ức. Có thể, đối với một người đã bước qua năm tháng rung chuyển kia mà nói, cuộc sống bình thản hiện tại sẽ từ từ phai đi theo tuổi già, chỉ có những ký ức ẩn sâu trong trí nhớ ngược lại càng trở nên phá lệ rõ ràng.
“Vậy ngươi biết sau đó lại phát sinh cái gì sao? Tiểu thư nhà ngươi đi nơi nào? Tiểu My Yên lại đi nơi nào?” Ngữ điệu của Thương Tứ cực kỳ bằng phẳng, thuận theo tự nhiên cắt vào ký ức của đối phương không hề có chút đột ngột nào.
Chỉ là bà lão hơi nhăn mày, nhiều lần suy tư vẫn không nghĩ ra, đại não bất chợt lại chìm vào hỗn độn.
Thương Tứ thấy đôi mắt đã lần nữa trở nên mơ hồ và vùng lông mày nhíu chặt của đối phương liền biết không hỏi thêm được gì, mà lúc này vị y tá kia vội vàng chạy về lại nhìn thấy được hắn, lập tức cảnh giác: “Anh là ai?”
Thương Tứ đứng lên, xoay người, “Tôi là thân thích của Lâm lão thái thái, đến thăm bà một chút.”
Y tá trẻ nhìn thấy gương mặt tuấn lãng của Thương Tứ thì hơi chững lại một chút. Thương Tứ lập tức bước ra khỏi đình hóng mát, ngữ điệu mang theo vẻ chất vấn, “Lão thái thái bị lẫn, cô làm sao lại để bà ở một mình như vậy?”
Y tá trẻ nhanh chóng giải thích, “Tôi, tôi chỉ là đi lấy chút đồ, thực đó, tôi chỉ mới đi một chút thôi mà.”
Biểu tình của Thương Tứ mới hòa hoãn lại một ít, “Lần sau không nên như vậy, chăm sóc bà cho tốt, biết không?”
Y tá trẻ vội vàng gật đầu, vô thức không tiếp tục truy vấn về thân phận của Thương Tứ. Mà Thương Tứ lại cúi người thu hồi tấm hình từ trong tay bà lão, cũng không lưu lại lâu hơn.
Bệnh lẫn tuổi già là một chứng bệnh rất phiền toái, muốn nghe được chân tướng của năm đó từ miệng bà lão hẳn phải tiêu tốn không ít thời gian.
Buổi chiều hôm nay Lục Tri Phi không có lớp, vì vậy đến trừa liền về thư trai, khiến cho Thái Bạch Thái Hắc vui đến hỏng rồi. Đến tận chiều vẫn chưa thấy Thương Tứ trở về, chỉ là Đường Bảo thì lại xuất hiện.
Không cần phải nói, tên nhóc này khẳng định vừa nhận được đơn hàng tử quỷ trạch.
Đường Bảo cảm giác mình thực sự là sắp kiệt sức mà chết, đêm qua trở về còn mất ngủ cả đêm, quầng thâm mắt cũng sắp hiện rõ ra rồi, nào ngờ hôm nay đơn hàng lại đến. Nghĩ trái nghĩ phải, Thương Tứ vẫn chưa trở lại, Ngô Khương Khương cũng không thấy bóng dáng, Lão Trúc Tử đã có mấy ngày không đến thư trai, Trầm Tàng vội vàng đi yêu đương, mà Tiểu Kiều còn đang ở chỗ của Nam Anh.
Đợi nửa ngày, Đường Bảo lặng lẽ đánh mắt về phía Lục Tri Phi.
“Lục đại tiên!” Đường Bảo nhào qua ôm chân người nọ, “Giúp một tay đi!”
Lục Tri Phi lạnh nhạt đứng tại chỗ, “Tôi chỉ là nhân loại bình thường.”
“Có thể đặt chân ở nơi như thư trai này, ngài chính là Đấu chiến thắng phật[1] trong nhân loại đó!” Đường Bảo ô ô khóc lóc kể lể, “Đã bảo đảm cùng thành phố trong nửa ngày có thể giao đến, nếu không giao hàng qua bọn họ sẽ đến trách cứ tôi! Quá đáng sợ mà! Tôi không thể một mình đến đó nữa!”
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, điện thoại của Đường Bảo truyền ra thanh âm tích tích, là khách hàng bên quỷ trạch hối thúc giao hàng.
Lục Tri Phi thở dài, nhìn về phía cửa vẫn chưa thấy bóng dáng của Thương Tứ, tin nhắn cậu gửi qua cũng giống như đá chìm đáy biển, vì vậy gật đầu, “Chỉ cần đưa hàng đến là được?”
Đường Bảo liền vội vàng vuốt đuôi, “Đúng đúng đúng, chỉ cần đưa hàng qua sau đó lập tức đi ngay!”
Dù sao bên quỷ trạch cũng chưa có chuyện gì xảy ra, hàng hóa cũng đã đưa đi được hai lần, Lục Tri Phi liền niệm tình đồng ý giúp Đường Bảo lần này. Rất nhanh, một người một yêu đã tiến đến gần quỷ trạch, lúc này trời còn chưa tối hẳn, đèn đường xa xa rọi ra vài tia sáng mờ nhạt, quỷ trạch vẫn giống như hôm qua lẳng lặng sừng sững nơi đó, ngược lại hiện ra vài phần yên lặng tường hòa.
Lục Tri Phi đặt gói hàng ở trước cửa quỷ trạch, lớn tiếng hô “Chuyển phát nhanh đây” rồi xoay người rời khỏi, từ đầu đến cuối không có động tác dư thừa nào, vậy nên cũng không có chuyện gì đặc biệt phát sinh.
Quay đầu nhìn lại, tối hàng kia đã theo ánh lửa biến mất, mà app trên điện thoại của Đường Bảo cũng xuất hiện phản hồi nhận hàng của khác, mọi việc đều rất thuận lợi. Đường Bảo cảm động đến rơi nước mắt, móc từ trong túi ra một đống keo mời Lục Tri Phi ăn, còn xấu hổ đỏ mặt dắt tay Lục Tri Phi trở về. Chỉ là nhóc còn chưa kịp bắt lấy bàn tay kia đã bị người ta nắm cổ áo xách lên.
Đường Bảo đạp đạp đôi chân ngắn ngủn, sợ đến cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, “Ai?! Buông!”
Người nọ xoay Đường Bảo lại, sau đó nhóc liền thấy gương mặt đầy khí đen của Thương Tứ nhìn chằm chằm vào mình, nói, “Ngươi nói ta là ai?”
Đường Bảo xì hơi, “Ha ha ha ha! Là Tứ gia sao, thật là đúng dịp mà!”
“Đúng dịp đồ ngốc nhà ngươi, ai cho phép ngươi sai phái người trong thư trai hử?” Thương Tứ híp mắt một cái, uy áp lớn đến mức Đường Bảo chỉ muốn lập tức quỳ rạp xuống.
Đường Bảo run lại run chơ đợi, nhưng Thương Tứ cũng không làm gì nhóc, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Tri Phi, “Theo ta trở về.”
Vì vậy, mấy phút sau Thái Bạch Thái Hắc đang chờ ở thư trai liền thấy chủ tử nhà mình mang theo Lục Tri Phi trở về, trong tay còn xách Đường Bảo đã hiện ra nguyên hình. Sau đó hắn tiện tay vứt Đường Bảo ra một bên, Đường Bảo ôi ôi một trận lăn vào phòng khách. Thái Bạch Thái Hắc vội vàng lóe người tránh né, vòng qua Đường Bảo lao về phía Lục Tri Phi, “Lục Lục, Lục Lục đã về rồi!”
Lục Tri Phi khom người ôm hai bé mập lên, à Đường Bảo bên kia lại lăn lộn đến choáng váng, xoay đầu vừa nhìn không khỏi cảm thán, cùng yêu không cùng mạng (*cùng ng ườ i không cùng m ạ ng) mà.
Bất quá vẫn là chính sự quan trọng hơn, Đường Bảo lăn lộn một chút liền đứng dậy hóa thành hình người, hỏi: “Tứ gia, chuyện của quỷ trạch đã tra được đến đâu rồi? Hôm nay lại có đơn hàng, ây da, nếu cứ vậy tiểu nhân không bằng sửa thành bán áo liệm luôn cho rồi.”
Thương Tứ liếc mắt nhìn nhóc, cơn giận còn chưa tan, “Liên quan gì ta.”
“Tứ gia, Tứ gia ngài không thể làm lơ như vậy.” Đường Bảo vội vã xin khoan dung.
Lục Tri Phi nhìn người kia thật sự khổ tâm, liền nói: “Là tôi tự nguyện giúp cậu ta, dù sao chỉ là đi một quãng đường thôi.”
“Chỉ là?” Thương Tứ nhướn mi, mặt mày như đao phong, một thân khí thế bức người này giống như hơi lạnh trên binh khí trăm năm, khiến hắn chỉ cần ngồi yên ở đó đã có thể khiến người ta cảm thấy áp lực vô hạn.
Nhưng mà việc này rơi lên người Lục Tri Phi, lại là nhỏ đến không thể nhỏ hơn, bởi vì Đại ma vương trước giờ luôn thích bao che khuyết điểm.
Trong lòng Lục Tri Phi bỗng nhiên sinh ra cảm giác ấm áp, vươn tay, trong giọng nói bình tĩnh chợt nhiều thêm một phần nhu hòa, “Anh có viết chữ trên tay tôi, tôi biết, nếu có nguy hiểm anh sẽ cứu tôi.”
“Hừ.” Thương Tứ hừ lạnh, nhưng mà uy áp như núi kia thoáng cái đã rút đi hơn phân nửa.
Đường Bảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó chỉ thấy Thương Tứ nói với Lục Tri Phi: “Sau này nếu không có sự chấp thuận của ta, không được tự ý hành động, có biết không?”
“Đã biết.” Lục Tri Phi đáp ứng, chuyện này cứ thế cho qua.
Mặc dù anh ta còn nói “Một người hai người đều giống như Ngô Khương Khương vậy, không khiến người ta bớt lo “, nhưng Lục Tri Phi biết Thương Tứ đã hết giận rồi.
Lục Tri Phi quay đầu gõ nhẹ lên trán Thái Bạch Thái Hắc, “Là hai đứa cáo mật sao?”
Thái Bạch Thái Hắc nhanh chóng ôm lấy tay cậu, “Lục Lục! Chủ nhân, hư! Đường Bảo, hư! Thái Bạch/Thái Hắc, yêu ngươi!”
Nghe xong câu nói Lục Tri Phi bật cười khúc khích, Thương Tứ giận đến vơ lấy quả banh đồ chơi của hai bé mập ném qua, “Hai tên nhóc không lương tâm!”
Bé mập cơ linh, lập tức lủi vào lòng của Lục Tri Phi trốn tránh, không bị va chạm.
Thương Tứ lại ném qua một cái trợn mắt, mà lúc này Ngô Khương Khương cũng trở về, còn mang đến tin tức không thể tưởng tượng được.
“Mọi người đoán xem? Vừa rồi tôi ra ngoài nghe ngóng một chút, tràng hỏa hoạn năm đó có không ít yêu quái đều nhớ rõ, sau đó có yêu quái kể rằng, trước lúc ấy đã tận mắt nhìn thấy vị Trương thái thái kia giết người! Ngay trong ngõ tứ cửu, giữa buổi tối nguyệt hắc phong cao, nàng mặc sườn xám mang giày cao gót, nhanh gọn bẻ gãy cổ kẻ khác! “
“Oa…” Thái Bạch Thái Hắc và Đường Bảo kinh ngạc đắc trợn to hai mắt.
Lục Tri Phi cũng kinh ngạc, nếu như Trương thái thái là loại người như vậy, có thể thực sự sẽ làm ra chuyện điên cuồng như hỏa thiêu hý viện. Chỉ có Thương Tứ bỗng nhiên hơi nở nụ cười, “Ngươi vừa nói vậy, ta coi như đã hiểu được là có chuyện gì rồi.”
Ngô Khương Khương vui vẻ, “Thật vậy chăng?”
“Cái này còn phải nghiệm chứng qua một lần mới biết được.” Thương Tứ nói: “Hôm nay ta dạo một vòng nhà sách, miễn cưỡng tìm được một quyển 《Chuyện cũ Bắc Bình》, có thể đi xem một chút.”
Ngô Khương Khương nói: “Chúng ta có thể trực tiếp đi quỷ giới hỏi Tiểu My Yên mà, Tứ gia không phải đã nói nghe được giọng hát của Tiểu My Yên sao?”
“Muốn nghe hát tự nhiên cần vé vào cửa. Ta đã nhờ Lão Quỷ đi làm rồi, phải mất chút thời gian.”
“Ôi chao? Lão Quỷ không phải nhân loại à? Ta nhớ hắn đã chết rất nhiều năm rồi mà, ta còn giúp hắn đưa linh cữu đấy!” Ngô Khương Khương vô cùng kinh ngạc.
“Ta nói là cháu của hắn, mắt âm dương nhà bọn họ có thể di truyền.” Thương Tứ nói.
Ngô Khương Khương lúc này mới hiểu rõ, “Ta nói rồi mà.”
Thương Tứ lập tức đứng lên, chuẩn bị trở vào thư trai cầm sách đi tìm hiểu đến cùng, Lục Tri Phi nhìn bóng lưng của hắn, do dự một chút liền đuổi theo, “Tôi có thể đi cùng sao?”
“Ngươi nghĩ đi?” Thương Tứ quay đầu lại.
Lục Tri Phi gật đầu, cậu bỗng nhiên rất muốn biết cái người tên Tiểu My Yên kia là người thế nào.
Thương Tứ cũng không để ý, dù sao nhân loại vẫn hay hiếu kỳ, vì vậy liền nói: “Muốn đi thì đi thôi.”
Vẫn là gian phòng nọ, Lục Tri Phi lần nữa đổi thành quần áo học sinh, nhìn Thương Tứ múa bút vẽ trận pháp, sau đó đặt quyển sách màu lam, bìa mặt đã có hơi tổn hại kia lên.
Quay đầu, hắn vươn tay về phía Lục Tri Phi, “Không gian bên trong có thể có chút bất ổn, nắm chặt tay ta không được buông ra, biết không?”
Nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt của Thương Tứ, Lục Tri Phi cũng cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Bọn họ mười ngón đan xen, một giây tiếp theo trận pháp quang mang đại thịnh, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã cùng Thương Tứ đứng trong một con ngõ nhỏ yên tĩnh giữa Bắc Bình.
“Theo ta.” Thương Tứ nói, kéo theo Lục Tri Phi bước ra đường lớn.
Bên ngoài là xứ phồn phoa, Thương Tứ vừa đi vừa giải thích cho Lục Tri Phi, “Thời kỳ dân quốc chiến loạn liên miên, thiên địa nguyên khí bị quấy đến loạn thành một đoàn, thư tịch cũng có rất ít quyển có thể bảo lưu lại hoàn chỉnh, vì vậy cực khó hình thành một mảnh thế giới riêng biệt. Quyển sách này là bản không hoàn chỉnh, thiếu mất vài tờ sau cùng, vì vậy ta phải dùng trận pháp gia cố một chút.”
Lục Tri Phi nghe nghe, khóe mắt đảo qua tiểu thương ở cửa hàng ven đường, chợt phát hiện bầu không khí nơi này có chút vi diệu. Nói thế nào đây, Bắc Bình năm 1928 cách thời điểm chiến tranh triệt để bạo phát không xa, thế nhưng không khí trên đường không hề ngưng trọng, trái lại còn quanh quẩn một cỗ không khí vui mừng?
Mà câu nói tiếp theo của Thương Tứ đã triệt để giải quyết nghi hoặc của Lục Tri Phi, “Trùng hợp chính là, quyển sách này vừa vặn cũng có ghi lại một chút về chuyện Trương đại soái kết hôn.”
Không hề nghi ngờ, thời điểm bọn họ đến đúng lúc chính là ngày kết hôn của Trương đại soái, đội ngũ đón dâu không lâu nữa sẽ đi qua nơi này, bởi vì Lục Tri Phi đã nghe được thanh âm khua chiên gõ trống. Từ xa nhìn lại, một nhóm binh lính vác súng đi trước mở đường, mọi người đều vui vẻ hoan hỷ mười phần. Ngay sau đó là một con ngựa cao lớn, trên cổ ngựa cột một dãy lụa đỏ, vị quan quân oai hùng mặc quân trang màu ghi, tay đeo bao tay còn cầm roi ngựa, khí vũ hiên ngang.
Lục Tri Phi theo Thương Tứ thối lui đến ven đường, nhỏ giọng hỏi: “Đó chính là Trương đại soái?”
“Trương Uẩn chi.” Thương Tứ nhìn thấy cỗ kiệu sau tuấn mã, nói: “Xem ra hắn đã đón được tân nương.”
Tốc độ của đội đón dâu cũng không chậm, rất nhanh liền diễu qua trước mặt hai người. Lục Tri Phi chăm chú nhìn sang, Trương Uẩn Chi tuổi ước chừng ba mươi, mày kiếm mắt sáng không hổ với đánh giá của Ngô Khương Khương dành cho hắn. Phía sau là cổ kiệu lớn đỏ thẫm dùng rèm che, khiến chẳng ai có thể nhìn được bên trong.
Lục Tri Phi có chút tiếc nuối, chợt nghe Thương Tứ nói: “Xem ta.”
Dứt lời, bàn tay dưới lớp áo của Thương Tứ lặng lẽ làm ra một thủ thế, có trận gió lớn không biết từ nơi nào thổi tới, làn gió lướt qua thái dương của Trương Uẩn Chi, thổi bay cánh hoa trên mặt đất, sau đó trong lúc lơ đãng xốc lên mành che màu đỏ của cỗ kiệu.
Dung nhan của tân nương tử hốt nhiên hiển lộ, nhưng chỉ là một chốc kinh hồng thoáng hiện nọ cũng đã đủ để nhấc lên làn sóng cảm thán của mọi người.
“Ai ngươi thấy không, tân nương tử thật xinh đẹp nha!”
“Đương nhiên, đó là tân nương của Trương đại soái, có thể không đẹp sao?”
“Thảo nào trước giờ đại soái đều cất giấu không cho ai nhìn thấy, hóa ra là do lớn lên quá đẹp, không muốn bị người nhìn trộm.”
“Còn không phải như vậy sao…”
Lục Tri Phi nghe xung quanh nghị luận, trong lòng cũng rất tán thành, tân nương quả thực xinh đẹp, mắt hạnh môi son, ngũ quan rõ ràng, cực đẹp nhưng lại không có khí vị son phấn.
Chỉ là Thương Tứ đang đứng bên cạnh bất chợt thở dài, Lục Tri Phi không hiểu nhìn sang, chỉ thấy đối phương lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Đó là Tiểu My Yên.”
“Tiểu My Yên?!” Lục Tri Phi lập tức ngẩn người.
“Đúng vậy.” Ánh mắt của Thương Tứ đuổi theo đội ngũ đón dâu, lo lắng nói: “Từ lúc ban đầu vốn không có cái gì là Trương thái thái lợi hại lại ghen tuông, chỉ có Tiểu My Yên.”
———
1/ Đấu chiến thắng Phật: Phong hiệu của Tôn Ngộ Không sau khi thành công hộ tống Đường Tăng đến Tây Thiên, dùng ở đây là chỉ sự siêu quần lợi hại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...