“Chủ nhân, Miêu Miêu còn trở về sao?” Thái Bạch Thái Hắc nghiêng đầu hỏi Thương Tứ.
Miêu Miêu tuy rằng không hay để ý đến bọn họ, tính cách cũng có chút cộc cằn, thế nhưng đều đã ở chung nhiều ngày như vậy, cũng là bằng hữu nha.
Thương Tứ mỉm cười xoa xoa đầu hai bé mập không trả lời.
Liễu sinh còn trở về sao? Có lẽ có cũng có lẽ không, ai biết được đâu. Nghĩ nhiều như vậy làm gì, hôm nay vừa vặn là một ngày mới, một ngày mới tốt đẹp nên bắt đầu bằng một bữa sáng hương thơm ngào ngạt.
Vì vậy, ánh mắt của Thương Tứ dán chặt vào Lục Tri Phi, mà Thái Bạch Thái Hắc tự mang rađa tham ăn cũng gắt gao theo dõi, Lục Tri Phi bất đắc dĩ lắc đầu, thế nhưng lúc xoay người đi làm cơm thì khóe miệng lại không tự chủ được cong lên.
Muốn ăn được bữa sáng phong phú thì phải chia sẻ với người khác, đây là đạo lý hai bé mập đều biết.
Vậy nên bọn họ liền cầm lấy thịt nướng, nghiêng nghiêng ngã ngã chạy đến bên cạnh Kiến mộc nói muốn mời Kiến mộc ăn. Lục Tri Phi nhìn hai bé mập ăn đến miệng đầy mỡ, cũng không biết nên nói bọn họ là ngốc hay là thông minh mới đúng.
Rõ ràng ngày thường ngây ngốc ngờ nghệch, ngay cả phương hướng cũng không phân rõ, thế nhưng vừa dính đến đồ ăn liền biến thành tinh ranh khôn lõi.
Hiện tại vì sao hai bé mập lại tình nguyện chia thịt cho Kiến mộc chứ? Còn không phải vì Lục Lục từng nói qua, cây cối sẽ không ăn thịt hay sao?! Như vậy hành động này vừa chứng minh sự rộng lượng của hai bé vừa có thể bảo đảm không cần thực sự chia thịt cho người khác. Cũng chính vì vậy, ngay khi Kiến mộc rung rung cành lá từ chối, hai bé mập liền liếc nhìn nhau —— kế hoạch thành công!
Bất quá, hai bé mập có chút thông minh là sự thật, thế nhưng bọn họ không biết che giấu cũng là sự thật. Thương Tứ liền thuận tay cho mỗi đứa một cục u lớn, bọn họ liền ôm đầu rên rỉ, ra vẻ vô cùng đáng thương..
“Bé mập khôn lõi.” Thương Tứ đã đánh giá như vậy.
Kiến mộc lại khuyên bảo: “Bọn họ còn nhỏ đâu.”
Thương Tứ không đồng ý, “Nhỏ không phải là lý do để mập thành heo. Ta chưa từng thấy con cá nào mập hơn bọn chúng.”
Hai bé mập nghe vậy lập tức nhanh miệng biện giải, ngón tay chỉ về phía dòng suối bên cạnh,, “Cá, cá lớn! Lớn bằng một trăm Thái Bạch Thái Hắc! Thái Bạch Thái Hắc, gầy teo, bé tý!”
“Gầy teo gầy teo cái đầu, mau ăn thịt của các ngươi đi.” Thương Tứ tức giận chọt chọt đầu của hai bé mập, khiến cặp má phúng phính bị lún vào một đoạn. Miệng mồm bóng nhẫy, thịt trên má đã có thể tưng lên mấy vòng, thấy liền phiền mắt.
Thái Bạch Thái Hắc bị chê đến có chút thương tâm, vậy nên bọn họ chỉ đành hóa bi phẫn thành sức ăn, tiếp tục ngồm ngoàm nhai thịt.
Lục Tri Phi nhìn mà buồn cười, giơ tay giúp bọn nhỏ lau sạch vết bẩn trên miệng, lại ôn hòa nói: “Không sao hết, ăn nhiều một chút, về nhà còn có một mảnh đất phải cày bừa nữa.”
Trong lòng Thái Bạch Thái Hắc khẽ lộp bộp, vừa nhai thịt vừa nức nở, “Hức hức hức hức hức hức…”
Hức hức vài tiếng lại cắn một ngụm thịt lớn, thế nhưng vừa nuốt xuống lại nhớ tới còn một mảnh đất phải cày cuốc, liền không kềm được khóc nấc. Quá đau lòng quá khổ sở mà, Thái Bạch Thái Hắc thật đáng thương.
Thương Tứ thấy vậy liền ngồi bệt dưới đất, dựa vào Kiến mộc cười đến đau xốc hông.
Lúc này, thanh âm của Cửu Ca chợt truyền từ trên đỉnh đầu xuống, “Tứ gia, các người không phải lại đang làm món gì ăn ngon đó chứ?”
Thương Tứ ngẩng đầu, chỉ thấy thanh âm của Cửu Ca truyền qua hình khắc Phượng Hoàng ngay trên đầu mình, vậy nên liền đáp lời, “Đang ăn Mãn Hán toàn tịch.”
Lúc này, Cửu Ca đang bị một đoàn yêu thú quấn lấy ở đằng xa, tiến hành nghi thức Thánh quang phổ chiếu.
Y ngồi trên lưng Lân Phiến, được Lân Phiến cõng theo đi giữa đàn thú, Lân Phiến còn cố ý thả chậm bước chân, đầu ngẩng thật cao, bộ dạng giống như đang rất vinh quang.
Mà Cửu Ca vì muốn trấn an đám yêu thú, thời thời khắc khắc phải tỏa ra quang mang chân hỏa của Phượng Hoàng, tự mình biến thành ngọn lửa di động. Vậy nên cho dù ánh mắt của đàn thú xung quanh đều vô cùng thành kính, thế nhưng trong lòng Cửu Ca cũng không phải quá vui vẻ.
Yêu vương của Đô nghiễm chi dã thực sự không phải dễ làm.
Đến đây nào, Thánh quang phổ chiếu nha!
Ta là ánh sáng, ta là quang minh, ta là thần thoại duy nhất!
Cửu Ca buồn chán đến chết chết chống cằm, lúc ngửi được hương vị thịt nướng từ phía xa truyền tới trong lòng không khỏi buồn bực. Y bắt đầu hoài niệm hoa diên vỹ của vùng Firenze, cực quang ở Iceland, còn có cuồng phong ở mũi Hảo vọng.
Cửu Ca là một con Phượng Hoàng nhiệt tình yêu thích tự do và mạo hiểm, y luôn cho rằng, nếu như sứ mệnh của cây cối là cắm rễ xuống đại địa, như vậy sứ mệnh của loài chim chính là bay lượn.
Bay lượn trên khoảnh trời vô biên bát ngát, bay lượn giữa mênh mông thảo nguyên chẳng thấy tận cùng.
Quang minh không phải do người ta bố thí mà cần chính mình đi tìm, bay càng cao càng tiếp cận với thái dương, không cần sợ sức nóng của nó sẽ nung chảy đôi cánh của y, bởi vì đó chính là quá trình tất nhiên để chạm đến niết bàn.
Đúng, chính là như vậy.
Cửu Ca càng nghĩ càng cảm thấy đứng ngồi không yên, thoáng cái nhảy khỏi lưng Lân Phiến, ánh mắt đảo qua đàn yêu thú mênh mông xung quanh, thở dài một hơi. Đô nghiễm chi dã khoáng đạt rộng rãi, vậy nên mảnh thảo nguyên trong lòng y lúc này cũng là vô cùng bao la, hô to một tiếng liền có thể nghe được thanh âm vọng về từ phương a.
“Không cần cứ mãi đi theo ta, mau thỏa thuê chạy trốn, phát tiết sức lực đi thôi!” Cửu Ca nghiêm túc nhìn đám yêu thú trước mặt, trong đồng tử như có hỏa quang lấp lánh. Đàn yêu thú không hiểu được nhìn y, còn có đứa cố gắng chen tới trước mặt Cửu Ca.
Ngay lúc này, Cửu Ca đem một quả cầu lửa cực nóng ném về phía khoảng không đằng trước.
Đó là một quả cầu lửa đỏ rực như sao băng, mang theo tia sáng chói mắt xẹt ngang chân trời, lao vút về phương xa ngút tầm mắt. Chỉ nghe nổ vang một tiếng, cầu lửa đập xuống đất, tựa hồ đã bị dập tắt, thế nhưng một giây kế tiếp, ánh lửa càng thêm cường liệt từ nơi đó bùng lên.
Cầu lửa đốt cháy hoang nguyên, đây là chân hỏa của Phượng Hoàng, có thể thiêu đốt tất cả bụi bậm của thế gian.
Hình dạng của ngọn lửa phản chiếu trong mắt đàn yêu thú, đã có con không chịu nổi sự hấp dẫn, hai chân trước cào cào mặt đất, giống như chỉ một giây sau đó liền lao mình nhào tới. Có vài con còn hơi do dự, bọn chúng theo bản năng bị quang mang của Phượng Hoàng chân hỏa hấp dẫn, thế nhưng thứ này đối với bọn chúng mà nói cũng mang theo nguy hiểm đồng dạng.
Giống như tất cả mọi sự vật trên đời này, càng là xinh đẹp lại càng thêm nguy hiểm.
Thế nhưng Cửu Ca cũng không ngừng lại, y tiếp tục ném cầu lửa, qua một lúc lại ném một quả, bốn phương tám hướng, khắp nơi đều có, như lưu tinh ồ ạt hạ xuống.
“Grào ——!” Rốt cục cũng có yêu thú không kềm chế được chạy về phía những đoàn lửa nọ. Đó là khát vọng được khắc sâu trong xương tủy, bọn chúng đã bị vây trong bóng tối của Đô nghiễm chi dã quá lâu rồi, cho dù cơ thể bị lửa liếm bỏng rát cũng tình nguyện lao đầu vào quang minh.
Đã có kẻ đầu tiên thì sẽ có kẻ thứ hai, vô số yêu thú vốn đuổi theo Cửu Ca bắt đầu đi vòng, hướng về phía những đốm lửa xung quanh chạy riết. Bước chân khát vọng của bọn chúng khiến cho mặt đất cũng run lên từng hồi, bất quá trong lòng Cửu Ca lại cảm thấy vui vẻ không gì sánh được.
Hỏa quang rừng rực khiến một mảnh thiên địa nơi này thoạt nhìn đều sáng lên một ít.
Không có sự sùng bái mù quáng kia, không khí xung quanh tựa hồ cũng càng thêm tự do hơn chút nữa.
Y có rất nhiều chân hỏa, cũng không ngại phân ra một ít, nếu như thứ này thật sự có thể mang đến tự do mà nói.
Vì vậy, y cũng bắt đầu chạy vội, mượn lực từ lưng của Lân Phiến tung người lên không trung, nhanh nhẹn chuẩn xác đáp lên lưng của một yêu thú khác cách đó hơn trăm mét. Yêu thú nọ mang y đón gió chạy vội, Cửu Ca vui vẻ cười to, dưới chân mượn lực, lại nhảy từ lưng yêu thú đó sang một yêu thú đang chạy ở phía xa, bàn tay lần nữa tung ra hỏa diễm.
Tự do tự tại đến thế, vô câu vô thức.
Lân Phiến lần nữa bị bỏ lại, thế nhưng lúc này, khi nó nhìn thấy thân ảnh tiêu sái tột cùng của Cửu Ca thì ngoại trừ phẫn nộ, trong lòng còn mang theo một tia ước ao.
Đúng, là ước ao.
Nếu nó cũng có thể giống như Phượng Hoàng thì tốt rồi, nếu như vậy, có phải nó sẽ trở nên khác biệt hay chăng?
Bên kia, Thương Tứ nghe được tiếng cười sang sảng truyền ra từ đồ đằng Phượng Hoàng, đứng dậy nhìn về phía xa. Đợi đến khi thấy rõ tình cảnh ‘Lửa đốt hoang nguyên’ bên đó lại không khỏi bật cười.
Lục Tri Phi cũng tò mò nhìn thoáng qua, nói: “Không sợ sẽ quá mức sao?”
Thương Tứ nhún vai, “Nơi này chính là Đô nghiễm chi dã, còn là nơi Thiên đế lão nhi ngủ lại, chẳng lẽ hắn có thể để yên cho mộ phần của mình bị thiêu hủy?”
Nhưng mà Thương Tứ vừa dứt lời, đuôi một con yêu thú bộ dạng giống bò tót chợt bắt phải lửa, nó gấp đến độ nhảy tới nhảy lui kêu to liên tục. Đám yêu thú bên cạnh thấy vậy cũng loạn thành một đoàn, cuối cùng vẫn là một con yêu thú bộ dạng giống sói lang, hình thể hơi nhỏ một cước đá bò tót vào dòng suối bên cạnh —— đại khái là ngại nó quá ồn ào đi.
Con Lang thú kia bất chợt tụ hết sức lực, hướng về phía đốm lửa hét to một tiếng, yêu khí truyền vào chân hỏa, vốn chỉ là một đốm lửa nhỏ trên mặt đất trong nháy mắt đã bốc lên ngùn ngụt.
Lang yêu cực kỳ cao hứng, ngửa đầu hướng về phía bầu trời hú dài một tiếng.
Thương Tứ nghiêm trang nói với Lục Tri Phi: “Em xem, bọn chúng chơi lửa vô cùng vui vẻ mà.”
Lục Tri Phi: “…”
Hai người lẳng lặng sóng vai nhìn một hồi, Lục Tri Phi chợt nhớ còn có việc, hỏi: “Anh thực sự muốn cấm túc Cửu Ca sao?”
Thương Tứ nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nói: “Cấm được người không cấm được trái tim. Cửu Ca từ nhỏ đã là một yêu quái rất có chủ kiến, còn nhận một con rồng làm ba ba, tiểu long tể tử phun ra một hơi long tức, y liền dùng Phượng Hoàng chân hỏa đi thiêu đối phương, đánh nhau đánh khắp yêu giới, nhìn ai chướng mắt liền phun lửa.”
Lục Tri Phi mỉm cười, “Tứ gia cũng bị đốt qua?”
Thương Tứ hơi nhướn mày, cằm nâng nhẹ, sự tự phụ gần như tràn ra khỏi mỗi chân tóc, “Y dám đốt ta, ta vặt trụi lông của y.”
Lục Tri Phi không bình luận thêm, trong đầu tự động miêu tả ra bộ dạng Thương Tứ được một ngụm lửa Phượng Hoàng miễn phí tạo kiểu tóc, thực sự là nhịn cười đến rất thống khổ.
Thương Tứ nheo mắt, Lục Tri Phi đang nghĩ gì hắn có thể không biết sao? Thế nhưng đây là Viên Viên nhà hắn nha, cho dù đối phương có làm trò bật cười trước mặt hắn Thương Tứ cũng chỉ có thể cắn răng mà nhịn.
Hơn nữa, Viên Viên mỉm cười nhìn rất khả ái, mắt mày cong cong nhìn đặc biệt đẹp.
Thái Bạch Thái Hắc lại từ thái độ này của hắn nhận ra một tin tức sai lầm, bọn họ cho rằng chủ nhân không tức giận việc này, vì vậy liền không chút gánh nặng bắt đầu khui ra trải nghiệm xấu hổ bị lửa đốt của Thương Tứ. Kết quả hiển nhiên là bị Thương Tứ tàn bạo trấn áp.
Thương Tứ dùng một sợi dây thật dài đem hai bé mập quấn lên nhánh cây làm thịt xiên, uy hiếp nói muốn gác cả hai lên lửa nướng, sau đó còn hỏi bọn họ có muốn phết gia vị hay không.
“Hức hức hức hức hức hức! Lục Lục mau cứu mạng! Mau cứu mạng nha!” Bé mập lập tức gân cổ lên khóc rống.
Thương Tứ thích thú đem cành cây gác lên lửa trại, còn rất chuyên nghiệp xoay xoay trên lửa, miệng lẩm bẩm, “Khóc rồi khóc, gầy mười cân. Nướng một chút, hai mươi cân.”
Hai bé mập lập tức vươn cổ duỗi chân cầu xin tha thứ, hoàn toàn không chú ý tới lửa trại vốn đã tắt ngúm từ lúc nào, ngược lại còn hướng về phía Lục Tri Phi xin giúp đỡ. Bất quá Lục Tri Phi đã quen nhìn ba người bọn họ hồ nháo, lúc này cũng chỉ muốn lẳng lặng đứng một bên làm quần chúng ăn dưa.
Mấu chốt là, cậu cũng muốn chứng thực xem như vậy có phải thực sự sẽ giảm béo được hay không.
Trong lòng hai bé mập vô cùng tuyệt vọng, thậm chí còn có chút thèm ăn thịt quay.
Ngay tại lúc này, phương xa xuất hiện biến cố, Thương Tứ là người đầu tiên phát hiện, dõi mắt nhìn sang. Chỉ thấy trong một màn lửa dày đặc bên kia, tựa hồ có yêu thú không ngừng lăn lộn, toàn thân đều bị hỏa diễm bao bọc, thống khổ kêu thét.
Thương Tứ nhíu mày, hắn cảm thấy thanh âm này có chút quen tai.
“Lân phiến!!!” Tiết thét lo lắng của Cửu Ca giải đáp nghi ngờ của hắn, con yêu thú vừa bị lửa thôn phệ kia là Lân Phiến, là Lân Phiến vừa rồi còn ở cùng với bọn họ.
Thương Tứ muốn đi xem nhưng lại lo lắng không muốn để Lục Tri Phi một mình ở đây, vì vậy liền trực tiếp vòng tay nâng người lên, tay kia nắm theo hai bé mập, nhảy lên vài bước liền xuất hiện bên cạnh Cửu Ca.
Thương Tứ buông Lục Tri Phi xuống, quay đầu hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Ta cũng không biết, Lân Phiến chỉ chạm nhẹ vào ngọn lửa, chớp mắt đã thành như vậy.” Cửu Ca sắc mặt ngưng trọng, Lân Phiến đối với y mà nói có ý nghĩa vô cùng đặc thù. Lân Phiến từ nhỏ đã theo y, là con yêu thú khai linh trí sớm nhất, sau đó lại cùng Cửu Ca nghe lão đạo sỹ giảng bài, trưởng thành cực nhanh.
Có thể nói, Lân Phiến hiện tại đã không thể xem như một con dã thú nữa, nó đã dần dần có tư tưởng của nhân loại.
“Không thu về được?” Thương Tứ nhìn ánh lửa càng lúc càng vượn, lông mày khẽ cau lại.
“Thu không trở lại.” Cửu Ca thử thêm lần nữa, chân hỏa là vật sở hữu của y, theo lý thuyết y có thể cưỡng chế thu hồi, thế nhưng bây giờ ánh lửa lại vững vàng bám chặt trên có thể Lân Phiến, mặc cho Cửu Ca có làm gì cũng không xoay chuyển được. Y nhìn Lân Phiến thống khổ lăn lộn trên mặt đất, thanh âm càng lúc càng thê lương suy yếu, trái tim càng lúc càng trầm.
Sao lại có thể như vậy? Cho dù Lân Phiến thực sự có ý xúc động chân hỏa, thế nhưng vì sao lại bị thiêu thành như vậy? Cửu Ca nhanh chóng suy tính, chỉ hận mình không thể mọc ra thêm một cái đầu.
Thương Tứ thấy y trầm tư, bất quá cũng không muốn chờ đợi, cứu mạng quan trọng hơn. Ngay lúc hắn giơ tay lên, muốn dùng pháp lực của mình cường thế trấn áp Phượng hoàng chân hỏa, Cửu Ca chợt nghĩ ra gì đó, vội vàng ngăn bàn tay của hắn, “Tứ gia chờ một chút! Đừng động đến Lân Phiến!”
Thương Tứ dừng lại, “Giải thích?”
“Ta nghĩ…” Cửu Ca chớp chớp đôi mắt đang trợn to khiếp sợ, suy nghĩ tìm từ, nói: “Ta nghĩ nó là đang tiến hành lột xác, giống như năm đó ta niết bàn trọng sinh vậy.”
“Nó cũng không phải Phượng Hoàng, ngươi xác định nó có thể dựa vào chân hỏa của ngươi để lột xác?” Thương Tứ hỏi.
“Ta cũng không xác định, thế nhưng nó quả thực đã đạt tới điều kiện lột xác! Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ cũng không có lần sau nữa!” Cửu Ca vội vàng giải thích, không chỉ muốn thuyết phục Thương Tứ mà còn phải thuyết phục chính mình.
Lân Phiến đã sắp bị đốt hỏng, trong ngọn lửa bốc lên một cổ mùi khét, nếu như lúc này vẫn không ra tay, nó rất có khả năng sẽ chết đi.
Vậy nên, hiện tại là cứu hay là buông tay đánh cược một lần?
Nội tâm của Cửu Ca giãy dụa cực độ, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt không hề dịch chuyển nhìn thẳng vào cơ thể đang bị lửa thiêu đốt của Lân Phiến.
Một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống gò má của y, đây không thể nghi ngờ chính là một lần đánh bạc mạo hiểm nhất trong đời y, cược toàn bộ khí vận và thiên ý trên người Lân Phiến và cả của y nữa.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, Cửu Ca lại cảm thấy mình đã bị dày vò suốt cả thế kỷ.
Lân Phiến rốt cục nằm sóng soài trên mặt đất không tiếp tục giãy dụa, đám yêu thú xung quanh không ai dấm đến gần, ánh mắt nhìn về phía ngọn lửa lại nhiều thêm một tầng sợ hãi ám ảnh.
Trái tim của Cửu Ca nặng nề chìm dần, thế nhưng y không tin mọi chuyện sẽ thành như vậy.
Y cắn chặt răng, bước đến bên cạnh Lân Phiến, tăng thêm một đoàn lửa.
“Lân Phiến! Lân Phiến ngươi nghe được ta nói chuyện sao!” Cửu Ca hướng về phía Lân Phiến kêu gọi, thế nhưng Lân Phiến lại không hề cử động.
Lục Tri Phi che lại đôi mắt của Thái Bạch Thái Hắc, bản thân cũng không đành lòng xem tiếp, cậu quay đầu nhìn về phía Thương Tứ, lại thấy Thương Tứ chăm chú nhìn Lân Phiến, sắc mặt bình tĩnh tựa hồ đang suy tư gì đó.
Chẳng lẽ thực sự còn cứu vãng được? Trong lòng Lục Tri Phi không khỏi dấy lên chút hy vọng.
Lúc này Cửu Ca cũng đỏ vành mắt, trong đồng tử xẹt qua một tia kiên quyết, bước tới một bước vươn tay tắm vào ngọn lửa. Lục Tri Phi hoảng sợ, theo bản năng muốn chạy đến kéo người, hoàn toàn quên mất Cửu Ca căn bản không sợ lửa.
Kết quả Thương Tứ còn nhanh hơn cậu một bậc, tay trái kéo Cửu Ca về phía sau, tay phải đồng dạng dứt khoát xộc vào đống lửa tìm kiếm.
“Thương Tứ!” Lục Tri Phi kinh hô.
Nhưng Thương Tứ lại giống như hoàn toàn không nghe được, tay phải phá vỡ ánh lửa bao quanh người Lân Phiến. Pháp lực đen tuyền nhè nhẹ tuôn ra, châm vào ngọn lửa khiến hỏa quang tăng vọt ngùn ngụt, bất quá ngọn lửa này cũng không có xu hướng khuếch trương ra xung quanh mà giữa thời điểm bùng lên vượng nhất lại cấp tốc chảy ngược, toàn bộ rút vào cơ thể của Lân Phiến.
Cùng lúc đó, Thương Tứ cấp tốc thu tay lại lui về phía sau, ôm lấy Lục Tri Phi tách ra khỏi vị trí cũ cả mười thước.
“Ta không sao, không cần lo lắng.” Toàn bộ quá trình đều phát sinh trong khoảnh khắc chớp nhoáng, mãi đến khi bên tai vang lên thanh âm bình thản trấn an Lục Tri Phi mới thoáng bình tĩnh lại. Thế nhưng một màn vừa rồi vẫn in vào đáy mắt của cậu, khiến cậu nghĩ lại mà kinh.
Bất quá lúc này cũng không phải thời điểm tính sổ cùng Thương Tứ.
Toàn bộ hỏa diễm đều đã rút vào cơ thể của Lân Phiến, như vậy tình huống hiện tại của Lân Phiến là thế nào?
“Lân phiến!” Thời gian chờ đợi dày vò trôi qua, Cửu Ca nhìn thấy lớp da lông cháy đen trên người Lân Phiến chậm rãi tách mở, trong lòng vừa vui mừng vừa thấp thỏm. Nghiêm chỉnh mà nói, một khối đen kịt trước mặt đã cháy không nhìn ra được bộ dáng, bên trong sẽ là như thế nào y cũng không thể đoán được.
Kết quả sẽ là cái gì đâu?
Cửu Ca ngừng thở, hai mắt mở to không hề chớp nhìn lớp da lông từ từ rút đi, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Lục Tri Phi cũng rất khẩn trương, khẩn trương đến hoàn toàn quên mất hành động đáng sợ vừa rồi của Thương Tứ.
Đàn yêu thú xung quanh cũng ngưng thần nhìn qua, tiếng thú rống từ từ yên lặng, mỗi một đôi mắt đều nhìn chằm chằm về phía này, phảng phất đang chờ đợi một thứ kỳ tích gì đó.
Có lẽ nên nói, đây vốn là kỳ tích.
Vài ngón tay trù trừ dò xét vươn ra ngoài khe hở, chủ nhân của ngón tay này giống như muốn thăm dò thứ gì đó, cẩn thận rụt rè, còn mang theo vài tia không dám xác định.
Cửu Ca mở to mắt nhìn, mừng như điên muốn kinh hô thành tiếng, thế nhưng lại giống như sợ khiến đối phương kinh hoảng, mím chặt đôi môi không dám phát ra thanh âm.
Rất nhanh, chủ nhân của bàn tay hoàn thành lần thử nghiệm đầu tiền, hắn bắt đầu cố sức tách mở lớp da lông đã cháy rụi bên ngoài, lần nữa nhìn ngắm thế giới này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...