Yêu Quái Thời Đại Tinh Tế
Rời khỏi không gian mạng giả lập, Hồ Cơ đứng dậy vận động cơ thể căng cứng của bản thân.
"Trận đấu vừa rồi của cậu rất tốt đấy.
Không suy nghĩ lại việc đăng ký vào khoa tác chiến sao?"
Bỗng giọng nói trầm trầm bình bình quen thuộc vang lên bên cạnh, suýt dọa cho hắn ta xù lông.
Hàng mày nhíu lại đầy không vui, Hồ Cơ đáp "Lần sau nếu có lên tiếng cũng phải gây ra tiếng động, đột nhiên lên tiếng rất dễ gây ra trường hợp ngộ sát đấy."
Sắc mặt Dai không chút biến hóa mà lấy ra một ống tiêm chứa thứ thuốc màu lam, ý tứ hù dọa rõ ràng "Cậu có thể thử.
Nhưng tôi không biết thứ thuốc này sẽ kéo dài bao lâu đâu, dù sao cũng là hàng mới đưa vào thử nghiệm."
Đuôi hồ lúc ẩn lúc hiện, Hồ Cơ xin thề có trời, đợi hắn ta nhập học rồi sẽ không bao giờ gặp mặt tên chết bầm này nữa.
Mặt liệt nhưng tâm không liệt, còn rất hắc!
Thu lại ống thuốc, Dai có chút hứng thú hỏi hắn ta "Tôi không nghĩ đến Bạch Niên có thể mạnh như vậy.
Rất bất ngờ đấy.
Rốt cuộc thì cậu ta mạnh đến mức nào vậy?"
Rót cho bản thân một ly nước hạ hỏa, Hồ Cơ cũng không giấu mà đáp "Rất mạnh.
Mạnh đến mức cái con hổ thối kia cũng không phải đối thủ."
Hàng mày khẽ nhướn, thật hiển nhiên Dai chỉ cho rằng Hồ Cơ đang nói đùa.
"Cậu nói quá rồi đấy, thỏ muốn đánh lại hổ là không thể đâu.
Lại nói, Dominic theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu có ý nghĩ gì không?"
Nháy mắt sắc mặt Hồ Cơ xấu hẳn, hắn ta liếc mắt nhìn Dai đầy bất mãn.
Tộc hồ ly vốn nổi tiếng về sắc đẹp, dù cho Hồ Cơ có cơ thể rắn rỏi cao lớn thì cũng khó mà làm mờ nét đẹp trời phú của bản thân.
Một ánh mắt cũng đủ câu nhân.
Dai thoáng thất thần, trong lúc đó Hồ Cơ bước đến, ba chiếc đuôi xõa tung vây lấy đối phương.
Hắn ta dựa đến gần, mặt đối mặt dựa sát, chóp mũi như có như không mà chạm nhau.
"Dai, anh cùng tôi sống cùng nhau lâu như vậy.
Anh không có ý nghĩ nào khác nữa sao?" đôi môi khép mở phát ra thanh âm từ tính đầy dụ dỗ.
Bừng tỉnh trong sự mê muội, Dai có chút hỏang hốt thoát khỏi giam cầm rồi vội vàng chạy về phòng mình.
"Không còn sớm nữa, cậu mau nghỉ ngơi đi!"
Nhìn đối phương hoảng hốt bỏ chạy, Hồ Cơ bỗng bật cười.
Không tồi nha.
Vậy nhưng không bị mị khí dẫn dụ, có tố chất.
Hồ ly thiên tính tinh ranh thích trêu đùa, phép thuật thường thấy đều là huyễn thuật gây ảnh hưởng đến nhận thức của người khác.
Ban nãy Hồ Cơ đã dùng lên người Dai, chỉ là đối phương tâm kiên ý định, không thể giữ chân.
Nhưng mục đích của hắn ta vẫn thành công.
Một cái đuôi đưa đến trước mặt hắn ta, bên trên chính là ống thuốc kia.
Siết chặt nó trong tay, chỉ chớp mắt đã lập tức hóa thành một làn sương mờ tan đi.
***
Vòng đấu loại thứ hai diễn ra ngay tối hôm sau vòng đấu loại đầu tiên.
Lần này sẽ ghép cặp ngẫu nhiên.
Không ai biết người ghép cặp với mình sẽ là người tác chiến, người hỗ trợ hay là chế tạo sư.
Tại vòng này, tất cả sẽ chiến đấu với trùng tộc dựa trên số liệu các trận chiến lớn thu về mà phỏng dựng theo.
Theo đó mà sự hợp tác và phối hợp giữa hai bên rất quan trọng.
Hàng ngàn phòng chờ nhỏ được dựng lên, màn hình ngẫu nhiên vẫn liên tục chạy cho đến khi đối thủ của thí sinh hiện ra.
Bạch Niên nghệt mặt ra nhìn người hợp tác với mình, như thế nào cảm thấy mắt có chút nhức vậy này.
Khổng Minh Quang một vẻ câm nín nhìn người đối diện, đến cuối cùng cậu ta cũng chỉ có thể cam chịu mà nói "Là do cậu và tôi đều xui xẻo."
Bởi thế mới có thể kết thành hai người hỗ trợ một đôi.
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên *Thí sinh chú ý! Mọi người có thời gian ba phút để làm quen với nhau trước khi bước vào chiến trường! Chúc tất cả thí sinh thi đấu thuận lợi!*
Thỏ nhỏ cùng chim công nhỏ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau đầy vẻ khó nói thành lời.
"Cậu muốn giữ lái hay dùng pháo?" cuối cùng là Bạch Niên trong phút giây kề cận mà ân cần bao dung với tiểu bối.
Nhìn thân hình còn nhỏ hơn cả bản thân, Khổng Minh Quang vốn muốn nói bản thân sẽ là người hỗ trợ, nhưng đến bên miệng lại đổi.
"Tôi làm người tác chiến cho."
Tôi đây là rộng lượng! Không phải là không đành lòng nhìn thỏ con đáng thương này bị ăn hiếp đâu!
Thời gian đếm ngược rất nhanh đã điểm đến số không, chớp mắt cả hai đã ở trong cơ giáp, thông qua kênh liên lạc mà liên hệ với đối phương.
"Này, tiểu khổng tước.
Một lúc nữa cậu chỉ cần việc né tránh tấn công thôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm tấn công." Bạch Niên không ngần ngại sai bảo đối phương.
Chỉ là Khồng thiếu gia xưa giờ đều sai bảo người khác, đã bị người khác sai bảo bao giờ.
"Này, con thỏ kia! Cậu nói ai là tiểu khổng tước hả!?" Khổng Minh Quang nhịn không được mà nổi nóng tại chỗ.
Đã sai bảo bổn thiếu gia cùng thôi đi! Cái giọng trưởng bối đó là lên cho ai xem đây!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...