Những chiếc móc nhựa treo váy va chạm vào nhau lạch cạch, phát ra khẽ khàng, rất nhanh lại quay về yên lặng.
Cửa tủ quần áo kêu cót két rồi đóng lại, dừng ở vị trí đóng rồi lại rộng mở một lần, ánh đèn vàng hoa mắt tràn vào.
Hơi thở Tang Du hỗn loạn, dính sát lên ngực Lam Khâm.
Động tác của anh thình lình xảy ra, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, nhất thời quên hết lo lắng buồn phiền đang ôm trong lòng, chậm chạp ngây ngẩn một lúc lâu, mới như một con thú nhỏ ngoan ngoãn dựa lên ngực anh.
Trên người Lam Khâm mặc chiếc áo len nhung cô mua.
Tang Du càng thân thiết mềm mại hơn, cọ xát thái dương qua lại, không quan tâm đang ở đâu, có chật chội tù túng hay không, một lòng một dạ dán sát lấy ôm eo anh.
Lam Khâm dùng hết sức lực ôm cô thật chặt, nụ hôn mặn nồng liên tục dừng trên tóc cô, ôm không đủ, hôn môi cũng không đủ, tay chân anh cùng dùng để bao lấy cô, lại không biết làm sao, nghĩ không ra rốt cuộc phải làm như thế nào...!mới có thể khảm cô vào trong thân thể, không bao giờ phải rời xa nữa.
Tóc mái lòa xòa trên trán Tang Du bị nước mắt anh dính ướt, cô cảm thấy lạnh, trong đầu tỉnh táo hơn một chút, nhớ tới lúc nãy khi nhìn thấy anh, anh đang khóc.
Cô vội vàng nâng cánh tay lên từ trong vòng tay anh, sờ soạng chạm được mặt anh, quả nhiên ướt đẫm một mảng, cô gấp đến độ lập tức muốn ngồi thẳng dậy: "Khâm Khâm? Sao vậy anh?!"
Mới vừa động một chút đã bị ấn lại.
Chuyện khác cô có thể chiều anh, nhưng khóc khác thường như vậy, sao có thể mặc kệ được.
Tang Du kiên trì bò dậy, vội vàng đẩy cửa ra, ý muốn để ánh đèn sáng hơn và tiện thấy rõ hơn, Lam Khâm không muốn trạng thái này của mình bại lộ trước mắt cô, ôm cô rúc vào góc tủ quần áo, cố nén âm thanh run rẩy trong cổ họng.
Cô bị kéo theo, cơ thể hơi đong đưa, đầu ngón tay cọ qua trên cửa tủ, thuận thế chạm lên một vật kim loại nóng bỏng cứng rắn.
Kim loại? Còn nóng bỏng?
Vậy chắc chắn bị người trong tủ quần áo vuốt ve trong thời gian dài.
Ánh sáng xẹt qua một cái chớp mắt ngắn ngủi như vậy, thần kinh mẫn cảm của Tang Du bỗng dưng căng chặt, tủ quần áo này...!Có phải đặt chiếc hộp lớn chứa thư từ qua lại của cô hay không?
Hộp đựng mấy trăm phong thư, từng câu từng chữ đều là tất cả ba năm thời gian cô quý trọng.
Lam Khâm...!Thấy được có phải không? Vừa rồi anh còn đang là một bình dấm nho nhỏ, bây giờ phát hiện chuyện này, anh đã cảm thấy gì?
Ngực Tang Du đập loạn, dùng sức nắm lấy cánh tay anh: "...Anh đọc thư chưa?"
Trong ngăn tủ tối thui, đôi mắt dị sắc của Lam Khâm giống như đá quý đã được rửa bằng nước, cảm xúc bất tận thật sâu chồng chất xuống, nửa là sáng ngời nửa là đau đớn, chậm rãi gật đầu với cô.
Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn dấm đã chua chết rồi.
Huyệt thái dương Tang Du co thắt đau đớn, hối hận không nên đẩy Lam Khâm vào đây, cô với anh không tồn tại bí mật, cũng không cho rằng mấy bức thư đó có gì đáng xấu hổ, nhưng mà nội tâm Khâm Khâm nhạy cảm, quá để ý cô, cho dù là bạn bè thân thiết cực kỳ cũng khó tránh khỏi khiến anh bực bội khổ sở.
Nên nói với anh như thế nào đây...
Cô chán nản gục đầu xuống.
Khâm khâm tức giận bởi vì thư, chắc chắn cũng nghe được những lời mẹ nói rồi.
Bây giờ trong mắt anh, hơn nửa đã thấy cô thành người bạn gái phiền toái, gia cảnh nhơ nhuốc, còn có quá khứ không rõ tình cảm.
Tang Du mới vừa áp xuống những nỗi lòng đen tối đó, lại rơi lệ trước mặt Lam Khâm, bỗng nhiên thành dòng nước cuồn cuộn chảy xuống, anh sẽ thất vọng với cô sao?
Cô có cố thế nào cũng không cười nổi, mạnh mẽ tránh ra khỏi vòng tay Lam Khâm, lùi sang bên kia tủ quần áo, ôm lấy chân, giọng nói nghẹn lại: "Đó là bạn qua thư của em, chúng em biết nhau trong ba năm, hầu như mỗi ngày đều gửi thư qua lại."
"Chỉ là bạn qua thư mà thôi, cũng chưa từng gặp mặt, anh đừng ăn dấm cậu ấy...!Nếu lúc ấy không có cậu ấy xuất hiện, có lẽ em sẽ không kiên trì đến hôm nay, anh không biết...!Lúc đó em mệt biết bao nhiêu," Cô cuộn thành một quả bóng nhỏ, vùi đầu vào đầu gối, giọng nói chua xót nghẹn ở cổ họng: "Trước kia nhà em xảy ra chuyện, mẹ em đã nói cơ bản rồi, anh nghe được hết đúng không?"
Tủ quần áo chỉ có không gian một chút như vậy, cô có lùi cũng không lùi đến đâu.
Lam Khâm đau đến tim thắt lại, anh không mang điện thoại nên không thể biểu đạt, sốt sắng với qua ôm lấy cô, nhưng cô lại không chịu, chống trên bờ vai của anh, ngước mặt lên chăm chú nhìn anh, môi run rẩy giọng nói yếu ớt, từng chữ rõ ràng thẳng thắn với anh: "Lam Khâm, mẹ nói không thể để như vậy, em phải tự giáp mặt nói cho anh...!Em vẫn luôn không nói chuyện về bố em cho anh, năm ấy khi em mười bốn tuổi, ông đã chết trong một trận hỏa hoạn."
"Không phải hoả hoạn ngoài ý muốn bình thường," Cô nhẫn nhịn, cuối cùng nước mắt lẳng lặng chảy xuống: "Trong tin tức nói, ông ấy làm bảo vệ, trong một buổi tiệc đã bắt cóc một bé trai."
Tin tức kia cô vẫn còn nhớ rõ ràng chính xác đến bây giờ.
Bố cô bị gọi là Tang Mỗ Mỗ, làm bảo vệ nhưng lại đi đứng khó khăn, để giành tiền chuộc kếch xù, ông đã bắt cóc một thiếu gia cao quý của gia đình giàu có trong một bữa tiệc, lúc ở nơi ẩn náu gọi điện thoại đòi tiền, hiện trường bị hỏa hoạn, ông ấy cùng bé trai bị trói đều bị chôn vùi trong biển lửa, không còn đường sống.
Trên tin tức đăng một bức ảnh camera chụp được một người duy nhất, sườn mặt và thân hình hơn nữa cả tên tuổi, chỉ cần là người quen chút đều có thể biết được, Tang Mỗ Mỗ chính là Tang Liên Thành.
Tang Du không thể tin được, trước đó đã rất lâu cô chưa được gặp bố, đi hỏi mẹ, bà chỉ nói qua loa ông sẽ quay lại nhanh thôi, lại không ngờ, khi nhận được tin của ông lại là từ trong tin tức, từ miệng của những kẻ không thể ngăn cản.
Tang Liên Thành bố cô mang danh quân nhân xuất ngũ, khi ở bộ đội biểu hiện ưu tú, từ trước đến nay đều rất mẫu mực, thân hình cao lớn cường tráng, tính nết cũng ôn hòa vui vẻ, nhưng từ sau khi xuất ngũ, tính cách ông thay đổi rất lớn, hoặc là phiêu bạt bên ngoài thời gian dài, hoặc là âm thầm hút thuốc mặt ủ mày chau.
Mãi đến sau khi xảy ra chuyện, cô khóc lóc tra hỏi đả kích mẹ đang bị bệnh, mới biết bố bị bệnh nan y, phí trị liệu cao ngất cũng không giữ được tính mạng, ông gạt hai người liều mạng ra ngoài kiếm tiền, hy vọng có thể sử dụng thời gian có hạn này, cố hết sức dành dụm chút tiền để hai mẹ con cô yên ổn quãng đời còn lại.
Khi đó Từ Tĩnh Nhàn ngã trên giường bệnh, không ngừng rơi lệ: "Trước khi bố con đi có nói với mẹ, ông ấy nhận được một công việc cực kỳ tốt, làm bảo vệ trong một bữa tiệc xa hoa, chỉ cần bảo vệ thiếu gia nhà giàu được an toàn sẽ có thù lao giá trên trời, mẹ cãi nhau với ông ấy, không cho ông ấy đi, nhắc nhở ông ấy tiền nhiều chắc chắn sẽ có vấn đề."
"Thật sự ồn ào rất dữ dội, ông ấy kích động mất khống chế mới nói cho mẹ..." Bà khóc đến không thở nổi: "Ông ấy nói ông ấy không sống được bao lâu, không có thời gian."
Dự cảm của mẹ rất đúng.
Cô nhìn bố trên tin tức, khi hai người mờ mịt không biết, không kịp cảm nhận bao nhiêu ốm đau, đã bị mang tiếng phạm tội bắt cóc ô danh, chết ngay trong lửa lớn, không thể cãi lại nửa chữ cho sự thật chân chính.
Tang Du khó khăn nói, nước mắt vẫn tuôn rơi, thở hổn hển.
Lam Khâm mạnh mẽ tách cánh tay ôm chặt đầu gối của cô ra, ôm cô lên trên đùi, yết hầu anh động đậy nhưng tốn công vô ích, không phát ra tiếng, chỉ có thể càng dùng sức ôm cô, hôn lên nước mắt cô, từng nhịp tim dồn dập phập phồng phía sau lưng cô.
Tang Du không còn sức giãy giụa, nắm lấy vạt áo anh, kiên trì nói: "Bố em không còn người nhà nào khác, bên nhà mẹ...!Ông bà ngoại ở nơi khác cũng không lên mạng, không dám để họ bị kích động, còn những họ hàng khác, chính mắt anh thấy rồi, cũng hiểu rõ có bộ dạng gì, coi hai mẹ con như rác rưởi tanh tưởi không dám dính dáng."
"Mẹ bị bệnh, toàn bộ tiền trong nhà đều dùng hết, em không thể là cô gái bé nhỏ vô tư nữa," Cô nhắm chặt đôi mắt: "Dù cho bao nhiêu người nghị luận hai mẹ con, đứng nhìn hai mẹ con bịchê cười, em cũng không thể nhận thua, em...!Em biết nấu cơm, nấu ăn rất ngon, em đi học người khác, đẩy xe ngoài ven đường bán sớm một chút..."
Lục phủ ngũ tạng Lam Khâm đau đến điên đảo, bóng dáng nhỏ nhỏ gầy gầy khi mới gặp của cô như lưỡi dao sắc bén cắt trong lòng.
Buổi sáng đó anh nhìn thấy cô, cô đã thức khuya dậy sớm được hơn một năm, còn cố hết sức vất vả như vậy, nếu là lúc vừa mới đi làm, cô bé mười bốn tuổi, không có người lớn trông nom, bị những ánh mắt lạnh lùng trào phúng trên người, sao có thể chịu đựng được.
Cùng thời gian ấy, anh bị tra tấn hấp hối trên giường bệnh, cô ở ven đường gian nan sống qua ngày.
Nếu không gặp gỡ nhau, có phải đi đến hôm nay sẽ là một nắm đất vàng, hoặc là lang bạt ngoài đường.
Lam Khâm hơi thử nghĩ một chút, đủ để đau đến hãi hùng khiếp vía, anh không đành lòng nghe tiếp, đè người trong lòng lại, cúi đầu tìm được môi cô mút hôn.
Tang Du đẩy anh, giọng khàn khàn khóc đứt quãng: "Đã hơn một năm, em bán đồ ăn sáng hơn một năm, không nhìn thấy hy vọng, bệnh của mẹ còn nặng thêm, em không thể chữa khỏi cho mẹ, cho bà điều kiện chữa bệnh tốt cũng không làm được, em mệt mỏi quá, chỉ muốn trốn trong chăn khóc, muốn có người nói cho em biết đường ra ở đâu."
"Sau đó người ấy thật sự xuất hiện," Cô nắm lấy tay Lam Khâm, nước mắt ướt đẫm dính trên người anh: "Mỗi ngày người ấy mua đồ cho em, gửi thư qua lại với em, khiến em có nỗi chờ mong, qua hơn hai năm em mới biết được giới tính cậu ấy, chúng em chưa từng có mập mờ, là tình bạn đơn thuần sạch sẽ nhất, Lam Tiểu Khâm, anh không cần ăn dấm như vậy đâu..."
Lam Khâm bóp eo cô, càng dùng sức hôn.
Tiểu Ngư...
Em nghĩ sai rồi.
Những lá thư đó, với em là đơn thuần, với anh lại là toàn bộ tình cảm.
Từng câu từng chữ trong thư trông có vẻ ngắn gọn, lại là nhiều lần cân nhắc, cẩn thận che giấu tâm ý, sợ một khi bại lộ khiến em phát hiện mà rời xa.
Hộp thư em trân quý cũng không sạch sẽ, là anh tham lam với em, khát vọng, hy vọng, dục vọng.
Tang Du không cho anh hôn, càng muốn né tránh, sáng quắc nhìn chằm chằm đôi mắt anh: "Lam Khâm, ngay cả Trình Trì được gọi là bác sĩ tố chất cao, nhưng đến ngày hôm nay sẽ còn lấy cái danh con gái tội phạm bắt cóc ra nói với em."
"Em có chứng cứ, không phải bố em, ông ấy bị lừa, nhưng sự thật đã xảy ra, ông ấy vô tội, nhưng đúng là đã đưa bé trai đi trong bữa tiệc, huỷ hoại cả đời cậu bé," Cô khóc nức nở nói: "Bố em chính là một người như vậy, gia đình của em tệ hại như vậy, quá khứ của em cũng không phải vô tư vô lự, em bỏ học bán hàng, cãi lộn cùng người khinh bỉ em ở trên đường, có người bắt nạt em, em sẽ đánh người mắng thô tục!"
Trước mắt cô bị nước chặn lại, không nhìn rõ biểu cảm Lam Khâm, nghẹn ngào hỏi: "Tất cả bộ mặt thật của bạn gái anh đều bại lộ, anh có thể chấp nhận không?"
Lam Khâm lấy tay lau mặt cho cô, nâng lên hôn môi.
Gương mặt Tang Du đỏ lên, khụt khịt không thuận theo không buông tha hỏi: "Anh có ghét em không? Cảm thấy em không tốt như trước nữa? Không hề để ý vẫn yêu thương em như vậy sao?"
Lam Khâm hận không thể khoét ngực trao trái tim mình cho cô, bảo cô nhìn cho kỹ, rốt cuộc bên trong có những gì.
Anh không nói nên lời, không thể viết, ngoại trừ hôn cô, ôm chặt không cho cô né tránh, không biết phải làm thế nào mới có thể bảo Tiểu Ngư đừng rơi nước mắt nữa.
"Vậy anh còn ghen! Anh còn khóc!" Cô cảm giác được anh trả lời, lại không khống chế được cảm xúc sụp đổ, giọng càng lúc càng lớn: "Em sợ muốn chết, em không dám nói sợ anh để ý, mấy ngày này đều ăn không ngon ngủ không yên, cứ như vậy chắc em lăn ra ốm mất!"
Lam Khâm gấp đến độ toát mồ hôi đầy đầu.
Sợ cái gì, em phải sợ điều gì, anh sống tới ngày hôm nay, tất cả là vì em.
Anh nhếch miệng, ngón tay cuộn lại, trong lòng gào thét muốn nói cho cô.
Tang Du chọc hộp lớn bên cạnh: "Kết quả là anh biết rõ em luôn đặt anh trên hết, anh trốn trong tủ quần áo, ăn dấm mấy bức thư của em, anh ——"
Lam Khâm ngây người một chút, bỗng nhiên tay chân luống cuống nâng hộp lên.
Hai mắt Tang Du đẫm lệ mông lung: "Làm...!Làm gì vậy?"
"Anh muốn em vứt đi sao?" Cô yếu ớt duỗi chân: "Không được! Một bức cũng không được!"
Lam Khâm đỏ hồng từ bên tai đến xương quai xanh, cả người nóng muốn thiêu cháy.
Anh...!Anh không làm gì khác được, nhưng ít nhất anh có thể cho Tiểu Ngư biết, rốt cuộc anh yêu cô bao lâu, để cô yên tâm.
Lam Khâm cầm hộp, đưa lên nhét vào trong lòng cô, cầm thư bên trong ấn lên người mình.
Tang Du khó hiểu.
Hai mắt Lam Khâm đỏ bừng.
Chính là anh.
Tang Du nhìn động tác vội vàng của anh, sửng sốt.
Lam Khâm tiếp tục cầm lấy thư, đặt lên ngực mình.
Trong bóng tối, anh không thể nói, không thể viết, cô không thấy rõ khẩu hình của anh, anh bị giới hạn không thể biểu đạt ra bất cứ điều gì.
Toàn bộ tâm trí anh bị cô chiếm cứ, không nghĩ ra cách nào khác, từng lần cố chấp lấy thư đập lên người mình.
Tiểu Ngư, anh không ghen.
Thư từ qua lại cùng em không phải người khác mà là anh.
Trang thư cũng không phải điều khác, là anh nghiền nát trao trái tim cho em.
Tang Du nghe hơi thở dồn dập của anh, nhờ ánh sáng thấp để nhìn thấy anh sáng chói đẹp đẽ, đôi mắt sáng trong đầy nước, anh giơ thư, lặp lại đặt lên người, môi tái nhợt khép mở.
Anh đang nói cho cô...
Anh đang nói cho cô.
Tang Du ngơ ngẩn ngây ngốc, một suy đoán len lỏi chui vào trong đầu khiến cô đầu váng mắt hoa.
Sao lại...!Có thể.
Lam Khâm không chờ kịp, anh ném hộp xuống, bỏ thư ra, nhào lên ôm chặt cô, cạy môi răng cô ra ướŧ áŧ dây dưa, nụ hôn đi từ cánh môi nóng bỏng đến bên cổ, anh không khống chế được há miệng ngậm lấy, không muốn tha lại khó nhịn nhẹ nhàng cắn cô.
Cắn một cái, hai cái.
Anh vùi vào cổ cô, trong cổ họng ấm ách nhè nhẹ rung động.
Tang Du cho rằng cô đã khóc xong rồi, nước mắt cạn khô.
Nhưng ngay lúc này, trong một khắc hiểu ý của anh, toàn thân cứng ngắc không thể tin được, nước mắt đang kìm nén, càng thêm mãnh liệt tuôn trào xuống.
Cắn lần thứ nhất —— là.
Cắn lần thứ hai —— anh.
Là anh.
Tiểu Ngư, là anh.
Cửa tủ quần áo bị động tác kịch liệt của Lam Khâm bật ra một chút, ánh sáng mờ nhạt xuyên vào, chiếu lên đôi vai run lên của anh.
Tang Du bị anh liều mạng ôm chặt, hồi lâu không phát ra âm thanh.
Một hình ảnh hồi trước mạnh mẽ đập trước mắt.
Chiếc xe luôn luôn ngừng ở gần đó, đằng sau cửa sổ xe đen như mực, chỉ chịu dùng câu chữ in ra để giao tiếp, ngày ngày đêm đêm làm bạn với cô, không ngại ăn từng thứ cô làm, những sự kiên nhẫn bảo vệ chưa từng nói ra ngoài miệng, còn có lần gặp duy nhất, ngón tay tái nhợt thò ra khe hở cửa sổ xe.
Tang Du cố hết sức hô hấp từng hơi.
Cô giật giật cánh tay nặng như chì, sờ thấy tay Lam Khâm, gần như khiếp đảm vuốt ve lên đầu ngón tay anh.
Đúng vậy...
Cô mười lăm tuổi, anh mười bảy tuổi.
Anh bị thương vẫn chưa khỏe hẳn, không thể mở miệng nói chuyện, không thể tùy tiện ra gió, có khả năng tay bị thương nên không thể viết chữ, anh lại tự ti về đôi mắt dị sắc của mình, lại còn bị ốm đau tra tấn thành tiều tụy.
Tang Du ho khan, vừa khóc vừa cười.
Sao cô có thể ngu ngốc như vậy.
Không phải đã sớm biết rồi sao? Trên thế giới này, ngoài Lam Khâm ra, còn ai sẽ đối xử với cô như vậy?
Tang Du chậm rãi ôm lấy người trong lòng, giọng nói hoàn toàn thay đổi: "Lam Khâm, là anh đúng không?"
Đầu cọ ở cổ gật thật mạnh, mái tóc xù xù liều mạng cọ cô.
Tang Du khóc không thành tiếng, nắm quần áo nhăn nhúm: "...Ở trong xe nhìn em, mua đồ ăn sáng của em, gửi thư cho em, ba năm làm bạn qua thư cùng em...!Là anh."
Lam Khâm vẫn gật đầu, khóc đến mức trên vai cô ướt đẫm một mảng.
Tang Du không phân rõ toàn thân nóng hay lạnh, nhịn không được hơi rùng mình, tiếng nói nghèn nghẹn nghe không rõ, cô vừa khóc vừa cười, cắn răng nín nhịn: "Lam Khâm, có phải anh bị ngốc hay không..."
Có phải là ngốc nhất hay không.
Nếu không sao có thể sẽ...!Sao có thể sẽ lưỡng lự nhiều năm như vậy mới xuất hiện trong thế giới của cô.
Lam Khâm cảm nhận cô đang run lên, hai tay anh không ngừng kẹp chặt, muốn đem toàn bộ nhiệt độ cơ thể không tính là quá nóng của mình cho cô, anh kinh hoảng vòng lấy cô, không biết làm sao nên liên tục hôn môi, hôn đến mức cảm xúc chồng chất của Tang Du hoàn toàn bùng nổ.
Tang Du ấn anh xuống.
Trong đầu cô mơ màng từng chút, có vô số lời muốn nói muốn hỏi, đoạn ký ức ngắn bị cắt không đếm được, quá nhiều, ngược lại biến thành khoảng trống nặng nề mờ sương.
Lúc này, những thứ khác đều không quan trọng, cô chẳng nghĩ được gì khác, càng nói không nên lời, chỉ muốn dùng cách trực quan nhất xác định người đàn ông này ở đây, chân chính thuộc về cô.
Cô muốn gần anh hơn nữa.
Tang Du sôi trào, nửa quỳ lên, đẩy Lam Khâm về phía sau dựa trên cánh cửa tủ quần áo, cô cúi người ôm cổ anh, chủ động mở hàm răng đang hơi khép lại của anh, đưa đầu lưỡi nóng bỏng của mình len vào, nhanh chóng dùng bàn tay cực nóng vuốt ve trên người anh, từng chút từng chút hấp thu xúc cảm hơi thở của anh.
Lam Khâm sớm đã khó nhịn, luồn ngón tay vào mái tóc dài của cô, nắm chặt gáy cô, kéo đến trước mặt liều chết quấn quýt.
Đêm đã khuya, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, cửa tủ quần áo gỗ nửa mở, ánh đèn xuyên qua màn lụa mông lung.
Lỗ tai nổ vang lấp đầy tiếng tim đập của nhau, trong miệng là ngọt nóng ướt mềm của người yêu nhất, tay cô mang theo dòng điện tê dại, khẽ vuốt ve từng chút, cũng khiến anh như sát tận mép vách núi.
Tình yêu cùng du͙ƈ vọиɠ sâu nặng bùng phát, bất kể như thế nào cũng không thể đè nén.
Lam Khâm thở dốc thật mạnh, xoa cơ thể mềm đến không xương nhỏ nhắn trên người, dục vọng chịu đựng chôn giấu nhiều năm đối với cô đập tan lý trí, điên cuồng muốn tìm đường thoát ra.
Anh không thể.
Anh biết, anh không thể.
Lam Khâm sưng lên đau đớn, mồ hôi đầy đầu mút bớt hình giọt nước trên xương quai xanh cô, cằm vén cổ áo thấp của váy ngủ cô lên, không hề kết cấu cọ xát nơi trắng nõn tinh tế mềm như bông trước ngực.
Tiểu Ngư...
Tang Du vòng tay bên hông anh, từ từ di chuyển về phía trước, cho đến khi đầu ngón tay ngừng trên thắt lưng anh.
"Khâm Khâm..." Giọng nói cô vừa nóng vừa nghẹn, khẽ run rẩy: "Tuy bây giờ không thích hợp làm bước kia, nhưng mà...!Không thể cứ chịu đựng, nên phóng thích một lần...!Nhưng, anh không cần động, để em giúp anh."
Lam Khâm gian nan tự khống chế, tầm mắt mơ hồ mở mắt ra.
Hai bàn tay trắng nõn đặt trên thắt lưng anh, động tác nhẹ nhàng chậm chạp tháo thắt lưng ra.
Lam Khâm nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Trên mặt cô ửng đỏ, ngoan ngoãn dán trong lòng anh, tay không ngừng lại dù chỉ một giây, nắm mảnh kim loại nho nhỏ, chậm rãi kéo khóa xuống, đụng tới phần mềm mại bên trong, bàn tay cô chạm vào lớp vải bó sát.
Phồng lên hình dạng to như vậy, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, rốt cuộc không chỗ nào che.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...