Cộp…cộp…cộp…
Tiếng bước chân từ đàng xa dần dần tới gần, Ngôn Thâm ở trong không gian giấc mộng nghe rất không ổn định, một loại hư hư thực thực. Quanh mình là một mảnh hoang vu hắc ám, chỉ có làm cho người ta sợ hãi tiếng bước chân tới gần mình.
“Để mi đợi lâu…” Tiếng bước chân đứng ở nơi cách mình rất gần, tiếng nói chuyện lại từ đàng xa truyền đến, là tiếng Tiểu Khuê.
“Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào? Mục đích của ngươi là cái gì?” Ngôn Thâm bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, không phải sợ đối phương.
“Mục đích?” Tiểu Khuê cười trả lời cậu: “Ta đại đa số ăn người, lại như trước không phải thật sự người, ta mệt mỏi. Ta cũng muốn cùng người yêu cùng một chỗ, chân chân chính chính cùng một chỗ, ta muốn trở thành người bình thường. Đây chính là mục đích của ta.”
“Này không quan hệ gì tới ta! Cả nhà ta không người nào quan hệ! Tại sao kéo chúng ta vào?” Ngôn Thâm mơ hồ biết y nói người yêu là ai, nếu không đoán sai hẳn là Chung Khuê.
“Nơi nào không quan hệ?” Tiểu Khuê cười cậu ngu xuẩn: “Cha mi là con của hắn, cô cô mi là con của ta, bà nội mi đều từng hầu hạ chúng ta. Nơi nào không quan hệ?”
Ngôn Thâm mím môi, trừng hắc ám, đối với nơi phát ra thanh âm, tiện đà hỏi: “Qua nhiều năm như vậy, các ngươi chẳng quan tâm, vì cái gì hiện tại lại xuất hiện?”
“Vấn đề này hỏi rất hay, mi hẳn là đến hỏi hắn.” Tiểu Khuê cười dữ tợn, “Nếu không hắn phát hiện mi, ta cũng sẽ không chú ý tới mi, cũng sẽ không phát hiện biện pháp nhất lao vĩnh dật (làm một lần suốt đời nhàn nhã).”
“Cái gì biện pháp nhất lao vĩnh dật?” Ngôn Thâm tuy nhìn không thấy vẻ mặt của y, trực giác lại cảm thấy đáng sợ.
“Ta nói qua, ta mệt mỏi. Ta lười ăn người tiếp, cho nên ta tìm biện pháp nhất lao vĩnh dật.” Tiểu Khuê nói, phóng xuất ra sát ý rõ ràng.
Ngôn Thâm sợ hãi đến lui ra phía sau, đột nhiên Tiểu Khuê một tay bắt lấy cổ họng của cậu, dùng lực siết mạnh, chỉ cần vừa chuyển, Ngôn Thâm chết chắc rồi.
Ngôn Thâm thôi miên chính mình: Mộng... Này chỉ là mộng…
Quả thật, cậu không có cảm thấy đau đớn, cậu không có khả năng cảm thấy đau đớn, cho dù thật sự sẽ đau, đau cũng sẽ không là cậu.
Chẳng lẽ…”Ngươi tính ăn ta?” Ngôn Thâm nghi hoặc, khó khăn mở miệng.
“Mi cũng bất quá là một nhân loại nho nhỏ, ăn mi, đối ta mà nói, chỉ là vu sự vô bổ (không có ích gì).” Tiểu Khuê há miệng khiêu khích, làm bộ muốn cắn cậu, “Ta muốn ăn là…” Đột nhiên nhướn mày nói: “Đến đây.”
[Buông cậu ta ra!] Còn không phát hiện bóng người, đã ra tiếng, đột nhiên hỏa hồ hướng Tiểu Khuê cùng Ngôn Thâm đánh tới, buộc Tiểu Khuê buông Ngôn Thâm ra. Hoặc là nói, là Tiểu Khuê tự động buông hắn ra.
“Khụ, khụ, khụ…” Ngôn Thâm ngã xuống đất khụ, một lần nữa đạt được tự do, hô hấp quá lớn khiến sặc, hoặc là là bị Tiểu Khuê siết bị thương yết hầu.
[Ngươi không sao chứ!] Hồ ly chạy tới tiếp cận bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngôn Thâm, thẳng đến Ngôn Thâm phất tay ý bảo chính mình không có việc gì, mới yên tâm: [Dầu gì cũng là ở trong mộng của ngươi, như thế nào uất ức như vậy?] Hồ ly nhắc nhở cậu, hết thảy cũng chỉ là mộng, hơn nữa là chính cậu mộng.
“Đại tiệc của ta.” Tiểu Khuê nhìn hồ ly, vươn đầu lưỡi liếm lau khóe miệng, phát ra tiếng tán thưởng mỹ vị, “Thật sự là thuốc bổ trăm năm khó gặp.” Y quay đầu hỏi Ngôn Thâm, “Ăn này chỉ hồ yêu, ta liền không bao giờ cần ăn người. Mi nói tốt hay không tốt?”
“Ngươi biến thái!” Ngôn Thâm trừng y, nhìn y lộ ra tươi cười dữ tợn.
“Đa tạ khích lệ.”
“Hồ ly! Ngươi chạy mau!” Ngôn Thâm đối hồ ly càng ngày càng tiếp cận rống to, Tiểu Khuê tươi cười khiến cậu mao cốt tủng nhiên, khiến cậu nhớ tới ác mộng tối hôm qua.
[Ta mới không cần! Lục Ngôn Thâm, ngươi làm cái gì? Tuyệt không giống ngươi!] Hồ ly tức giận dậm chân, kỳ quái theo lý mà nói y hẳn là đã sớm đến bên người bọn họ, lại tổng là cách một khoảng cách.
“Hắn ta muốn ăn ngươi, ngươi chạy mau!” Ngôn Thâm cảnh cáo y, thành tâm hy vọng y có thể nhanh lên rời đi, lại rất rõ ràng hồ ly căn bản sẽ không để ý tới cậu cảnh cáo.
[Vậy cũng phải nhìn hắn ta có ăn được hay không!] Hồ ly dừng bước lại, rốt cục chú ý tới quỷ dị quanh mình, [Làm nửa ngày, thì ra là kết giới! Khó trách ta vẫn tiếp cận không được các ngươi!] Y tụ tập một đống hỏa hồ sau đó vọt tới bốn phía, thành công phá hư kết giới Tiểu Khuê.
Kết giới bị phá hỏng, pháp thuật sẽ phản phệ đến trên người thi thuật giả, nhưng mà bởi vậy nhận đến trọng kích Tiểu Khuê lại lộ ra biểu tình vặn vẹo vui sướng.
“Rất tốt, rất tốt.” Tiểu Khuê ca ngợi, bị thương càng nặng tỏ vẻ hồ ly lực lượng rất mạnh, thật sự là quá tốt.
Hỏa hồ của hồ ly kịch liệt thiêu đốt toàn bộ mộng cảnh, đem Ngôn Thâm cẩn thận vây quanh, y nghiến răng nghiến lợi nói: [Xem ta thiêu cháy ngươi.] Hung tợn nhìn Tiểu Khuê.
Tiểu Khuê chỉ là cười, đối bọn họ nói: “Lần sau gặp.” Đột nhiên biến mất.
Ngôn Thâm mạnh thanh tỉnh, lập tức nhìn mặt hồ ly khẩn trương, rốt cục có thể an tâm lại. Hồ ly hỏi: [Có nơi nào không thoải mái hay không?]
Cậu lắc đầu.
[1+1, là bao nhiêu? ]
“2.” Cậu đối đáp tự nhiên.
[Quá tốt, không thương tổn đầu. ] Hồ ly nhìn cậu thần trí rõ ràng cuối cùng an tâm, y sợ vừa rồi tùy tiện tiến vào mộng cảnh lại dùng hỏa hồ loạn đốt một lần, sẽ khiến tinh thần Ngôn Thâm thương tổn.
“Ta không sao, ngươi có chuyện.” Ngôn Thâm nói, cậu nắm chặt hồ ly không buông, “Ta vừa kêu ngươi đi mau, ngươi sao không nghe lời?”
[Ta là sủng vật ngươi dưỡng sao? Nói đến là đến, nói đi là đi? Nghe cái gì nói!] Hồ ly thở phì phì nói, nghe khẩu khí Ngôn Thâm cứ như là chủ nhân y.
“Mục tiêu của hắn ta là ngươi, hắn ta muốn ăn ngươi.” Ngôn Thâm nói, nghĩ đến mặt Tiểu Khuê khen không dứt miệng, nhịn không được một trận run rẩy.
[Ngươi đã nói. Nói ba lần, cún cũng chán ghét.] Hồ ly lườm cậu một cái, [Ta cũng nói, vậy cũng phải nhìn hắn ta có ăn được hay không.]
Ngôn Thâm ôm lấy y, tựa đầu chôn ở thân thể lông xù y, “Ta rất sợ.”
[Nhìn ra được.] Hồ ly hậm hực nói, [Quỷ nhát gan.]
“Ta vốn không phải như thế.” Ngôn Thâm cọ cọ, khóe mắt có chút ướt át.
[Ta biết.] hồ ly nói, [Cho nên ta nói, tuyệt không giống ngươi.] Trong ấn tượng Ngôn Thâm luôn rất miệng lưỡi, bộ dáng dương dương tự đắc.
Vừa rồi yếu đuối, thật sự là khiến y xem choáng váng.
“Ta không muốn mất đi ngươi.” Ngôn Thâm tựa vào trên người y, vùi vào thân thể lông xù của y, lặp lại cùng một câu, lời nói thấm thía.
[Biết rồi.] Hồ ly ngữ khí không tốt, đều là vì che giấu câu này làm tâm tình lâng lâng.
Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên. Vang lên thật lâu, Ngôn Thâm mới buông hồ ly ra, lại nghe.
Là Chung Khuê gọi tới.
“Hắn ta đi tìm con, đúng không.”
“Đúng vậy.”
Song phương một trận trầm mặc.
“Đánh vỡ cục diện bế tắc là Ngôn Thâm, cậu hỏi: “Ông từ ngay từ đầu biết mục đích Tiểu Khuê?”
“Đúng vậy.”
Lại là một trận trầm mặc.
“Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói.” Không thể tha thứ, Ngôn Thâm nói, ngón tay nắm chặt điện thoại thực tái nhợt, sắc mặt cũng rất khó nhìn. Hồ ly đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, nghe trộm nội dung nói chuyện.
“Khoan đã!” Chung Khuê vội la lên, “Sau khi ta biết mục đích Tiểu Khuê, lập tức sẽ đem Lục Nhân tiễn bước…” Trong đó động điểm pháp thuật nhỏ.
“Cho nên ông đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ sao?” Ngôn Thâm trào phúng.
Làm gì cùng hắn vô nghĩa nhiều như vậy? Hồ ly ở một bên kêu gào.
“Ta không phải ý tứ này. Ta là muốn theo các con liên hợp đến đối phó hắn ta.” Chung Khuê phát hiện Ngôn Thâm cũng không nói gì phải cúp điện thoại, nhanh chóng đem kế hoạch nói với cậu, “Hồ ly yêu lực cùng pháp thuật của ta hợp tác, hẳn là có phần thắng.”
Hẳn là? Từ không thực tế.
Ngôn Thâm đưa tay vuốt lông hồ ly, một cái lại một cái, tự hỏi có thể làm không. Một lát, cậu nói: “Ông lại đây, hay là tôi đi qua?” Ý là quyết định hợp tác.
“Ta đi qua.” Hắn nói, giấu không được vui sướng.
Cúp điện thoại, hồ ly không vui gầm nhẹ: [Ta mới không cần cùng đạo sĩ thúi hợp tác. Ta một người là có thể thu phục, ngươi cũng quá coi thường ta!]
“Nếu có thể, ta cũng không muốn.”
[Vậy đừng hợp tác a!]
“Cùng ông ta hợp tác đối chúng ta mà nói, không có chỗ xấu. Huống hồ, nói không chừng ông ta có thể có chút công dụng.”
[Công dụng cái gì? Hắn ta chỉ là tam lưu đạo sĩ.] Hồ ly cực kỳ không nhìn nổi hắn.
“Mà ta chỉ là nhân loại bình thường, ” Ngôn Thâm tầng tầng thở dài, “Mấu chốt là ta không giúp được ngươi, còn khả năng sẽ liên lụy ngươi. Chung Khuê so ta hữu dụng hơn.”
[Hừ.]
“Ta không muốn mất đi ngươi. Bất cứ một cọng rơm rạ nào có thể cứu mệnh, ta đều không muốn bỏ qua.” Ngôn Thâm tựa vào trên đầu hồ ly, nói nhỏ.
[Ta thật không quen bộ dáng ngươi yếu thế.] Hồ ly không thể nề hà thỏa hiệp, [Ta biết. Chuyện này qua đi, ta muốn ăn tàu hủ ky chiên đến ăn no.]
“Không thành vấn đề. Ngươi muốn ăn bao nhiêu, ta nấu bấy nhiêu.”
[Này không tồi.]
30 phút sau, Chung Khuê đuổi tới, hơn kém 20 giây.
“Trên đường gặp được một ít phiền toái.” Chung Khuê giải thích, trên người có chút bùn đất, quần áo loạn thất bát tao, may là không chật vật, “Con nhớ rõ kia con xà yêu không?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Nhớ rõ.”
“Nó bây giờ là thủ hạ Tiểu Khuê.” Chung Khuê mặt lạnh lùng nói, “Nó đột nhiên bò lên ta, ta cùng hắn ta đấu một hồi, mới chạy tới.”
“Tiểu Xà không phải đã…” Ngôn Thâm khó hiểu, Tiểu Xà đã chết, sao sẽ đột nhiên biến thành thủ hạ Tiểu Khuê.
“Đúng vậy hoàn hồn…, không, là khống chế thuật.” Chung Khuê giải thích: “Chỉ cần nặn ra hình thể, sau đó thêm một bộ phận thân thể, là có thể làm ra cá thể, tiến hành khống chế.”
[Ách?] Hồ ly nhướn mày, hứng thú lan san nhìn hắn một cái.
“Hắn đào mộ Tiểu Xà?” Ngôn Thâm nói, suy đoán này có khả năng. Tiểu Khuê đào mộ xà yêu, lấy đi thi cốt, chế tạo một con rối cho y khống chế.
“Rất có thể.” Chung Khuê gật gật đầu, “Khó trách sẽ có yêu lực! Nhất định là xương cốt còn sót lại yêu lực!”
Không thể tha thứ! Ngôn Thâm phẫn nộ nắm chặt hai tay.
Giờ phút này, hồ ly đột nhiên nhổ đứt một sợi tóc Ngôn Thâm. Ngôn Thâm bị đau, bực tức nhìn hồ ly: “Ngươi làm gì?”
[Ngươi xem.] Hồ ly vừa đi phòng bếp lấy một nồi cơm thừa, nắm thành nhân hình, sau đó đem tóc vừa nhổ xuống thiếp ở bên trong, nghĩ rằng: Biến thành Lục Ngôn Thâm.
Tiếp, cơm nắm quả thực biến thành hình thể Ngôn Thâm. Chỉ là nhỏ rất nhiều lần, rất giống búp bê.
[Thật thú vị.] Hồ ly thưởng thức Ngôn Thâm cơm nắm.
Không khí đột nhiên biến cổ quái, Ngôn Thâm như trước tức giận, bất quá là đối hồ ly, Chung Khuê ngây ngốc sửng sốt. Không khí khẩn trương biến mất.
“Hồ ly! Ngươi như vậy lừa chơi ta!” Ngôn Thâm đối con rối nắm một cái.
[Cẩn thận một chút, đứt đầu làm sao được?] Hồ ly cười to nói. Né tránh cái đánh.
Chung Khuê hồi thần, có chút mờ mịt nói: “Ngươi ngộ tính thật cao…” Trong lòng tính toán khả năng hồ ly thành đồ đệ mình.
Ngôn Thâm một phen vặn gãy đầu của mình, không, là cơm nắm, trận hỗn chiến này cuối cùng chấm dứt. Ngôn Thâm thở hổn hển nói: “Lãng phí thức ăn.” Cơm nắm trên tay, đau khổ số phận cơm nắm.
[Ta ăn!] hồ ly đuổi tới bên người Ngôn Thâm, một hơi ăn luôn cơm nắm, [Aha, ngươi xem, ngươi bị ta một hơi ăn luôn.]
Ngôn Thâm mặt phát hồng, hoang mang rối loạn đào tẩu.
“Các ngươi là không phải đang yêu đó chứ?” Chung Khuê thân là người đứng xem, phát biểu cảm nghĩ chính mình.
[Liên quan ngươi cái rắm!] Hồ ly miệng không chọn ra câu, lại đỏ mặt, tuy nhiên lông rất nhiều, nhìn đoán không ra mặt đỏ hay hồng.
“Chúng ta đi định ra kế hoạch tác chiến đi.” Ngôn Thâm ngược lại là khôi phục trấn định, nhanh chóng đề nghị. Cậu cầm ra giấy ghi chép trong phòng khách, “Đầu tiên, ta làm thời gian biểu.” Sau đó, viết xuống trình tự mọi chuyện phát sinh.
Chung Khuê ăn tiên đan, phân liệt ra Tiểu Khuê, Tiểu Khuê cần dựa vào ăn người duy trì sinh mệnh, quạ đen là sứ giả của y.
Chung Khuê trốn thoát Tiểu Khuê, gặp được đạo sĩ, học pháp thuật.
Chung Khuê gặp được một nhà Hứa gia cùng với Tiểu Xà.
Chung Khuê gặp được bà nội, sinh hạ cha; bà nội gặp được Tiểu Khuê, sinh hạ cô cô.
Tiểu Xà gặp được ta, đưa tới Chung Khuê. Tiếp theo bị Tiểu Khuê phát hiện.
Tiểu Khuê ra mặt tập kích cha.
Lại mộng Tiểu Khuê, cũng cho thấy mục đích.
Ngôn Thâm viết xong, giao cho những người khác xem, cậu nói: “Đại khái là như thế này.”
“Thật đúng là chi tiết.” Chung Khuê nhìn nhìn, không khỏi bội phục Ngôn Thâm khôn khéo.
Hồ ly đối với nội dung trên giấy ghi lại một chút hứng thú cũng không có, vốn định mở TV ra xem, lại bị Ngôn Thâm ngăn lại.
“Đúng rồi, còn có một việc.” Ngôn Thâm cầm lấy bút, chỉ vào điểm thứ năm nói: “Ta từ lúc này bắt đầu, thân thể càng ngày càng kỳ quái.”
“Nói như thế nào?”
“Luôn cảm giác rất dễ dàng cảm thấy mệt mỏi.” Ngôn Thâm nói nhỏ.
Hồ ly nhướn mày, hứng thú lan tỏa nói: [Đó là vấn đề chính ngươi đi.]
“Này rất khó nói. Lúc ấy có phát sinh chuyện gì đặc biệt không?” Chung Khuê hỏi.
Ngôn Thâm trầm mặc một hồi, ngay cả hồ ly cũng không nói nữa, không khí ngưng trọng lên.
“Làm sao?” Chung Khuê không nghĩ tới vấn đề này sẽ khó mở miệng như vậy.
Ngôn Thâm, trả lời: “Tiểu Xà để ta xem… nguyên nhân mẹ ta tử vong, cùng nguyên nhân hồ ly ở bên cạnh ta.” Cậu đưa tay sờ sờ đầu hồ ly, lần đầu hồ ly không rống to kêu to: Không được sờ đầu của ta.
“Nguyên nhân gì?” Chung Khuê hiếu kì hỏi.
[Mắc mớ gì tới ngươi!] Hồ ly tức giận rống hắn, từ bên người Ngôn Thâm nhảy dựng lên.
“Tiểu hồ ly, đừng như vậy.” Ngôn Thâm đưa y ôm vào trong ngực, tránh cho y lại nhảy dựng lên. Cậu dùng khẩu khí bình tĩnh, cùng Chung Khuê thuyết minh toàn bộ chuyện trải qua. Vừa nói vừa sờ, cuống rốn máu chảy đầm đìa buộc cậu cùng hồ ly.
Khó được hồ ly ngoan ngoãn làm tổ trong lòng ngực của cậu, im lặng như sủng vật bình thường. Hai người tản mát ra khí tức khiến người không thể tới gần.
Chung Khuê nhìn bọn họ, thật lâu không thể nói.
“Làm sao?” Ngôn Thâm nhìn hắn không thể hồi thần, nghi hoặc hỏi.
“Không, không có gì.” Chung Khuê nhanh chóng phủ nhận, nhanh chóng làm cho mình khôi phục bình thường.
[Ngươi đạo sĩ hai quang.] Hồ ly hừ lạnh, hồ ly nhảy ra trong lòng, ngồi vào một bên xem tv.
“Tóm lại, hy vọng có thể khiến Tiểu Khuê chặt đứt ý niệm ăn hồ ly trong đầu, như vậy là đủ rồi.” Ngôn Thâm thở dài, bất đắc dĩ nhìn hồ ly, lại nhìn tình trạng Chung Khuê, lại thở dài.
“Ta... Ta đến vẽ trận.” Chung Khuê đứng dậy, bắt đầu ở bốn phía trong phòng vẽ trận.
Ngôn Thâm thở dài, dời đi tầm mắt đến trên người hồ ly thoải mái, cậu đưa tay đụng vào bộ lông hồ ly, bất lực nói: “Đừng rời khỏi ta.”
Hồ ly thân thể dừng một lát, rõ ràng không phải lần đầu tiên nghe được cậu nói như vậy, nhưng mỗi lần nghe đều có cảm xúc không giống nhau: [Nè nè nè, Lục Ngôn Thâm, đạo sĩ thúi đang vẽ loạn nhà ngươi, ngươi không ngại sao?]
Ngôn Thâm ngay cả nhing cũng không nhìn, trực tiếp trả lời hồ ly: “Không ngại. Cho dù muốn hủy phòng ở đi cũng không ngại.”
Hồ ly lườm cậu một cái, không cam lòng nói: [Này tính cái gì? Đãi ngộ khác biệt? Ta thải bẩn phòng ở lại không được, hắn vẽ loạn nhà ngươi là có thể?]
“Dù sao, tình huống không giống nhau.” Ngôn Thâm yếu ớt nói, “Ta muốn bảo vệ ngươi.”
[Không cần! Ta tự mình có thể bảo vệ mình.] Hồ ly hừ lạnh, còn bổ sung nói: [Ngươi bảo vệ chính ngươi cũng không khác lắm. ]
Ngôn Thâm đối hồ ly không lĩnh tình mỉm cười, sau đó đứng lên, cậu rời khỏi sô pha, đi đến bên người Chung Khuê. Hắn hỏi: “Ta muốn xin giúp đỡ.”
“Còn có giúp đỡ?” Chung Khuê có chút ngoài ý muốn.
Ngôn Thâm gật gật đầu, nói: “Cô ta là bằng hữu xà yêu.” Cậu ở nơi Chung Khuê vẽ phù chú nói nhỏ: “Văn tự.”
Phù chú giống như sống lại, bẻ cong xoay vòng đứng lên, mực nước biến thành con rồng hồng sắc.
Chung Khuê nhìn tình cảnh này, mục trừng khẩu ngốc…, bút lông trên tay hắn chỉ vào Hồng Long, vừa run rẩy vừa nói: “Ta…Ta…Ta vẽ thật lâu a!”
[Đã lâu không gặp.] Văn tự yêu quái hoàn toàn bỏ qua Chung Khuê, chào hỏi Ngôn Thâm.
“Đã lâu không gặp, thật ngại gọi ngươi đi ra. Ta cần hỗ trợ của ngươi.” Ngôn Thâm quay đầu hướng Chung Khuê nói: “Xin lỗi, đành phải mời ngươi vẽ lại.” Sau đó mang văn tự yêu quái vào phòng khách.
[Lại thêm một vướng bận.] Hồ ly liếc mắt nhìn văn tự yêu quái một cái nói.
“Đừng để ý đến nó.” Ngôn Thâm thỉnh văn tự yêu quái nằm trên giấy, “Có người dùng khống chế thuật khống chế Tiểu Xà, để cho cô ấy khởi tử hồi sinh. Bởi vì đối phương là địch nhân của chúng ta, cho nên hy vọng ngươi có thể hỗ trợ chế trụ Tiểu Xà.” Ngôn Thâm nói đơn giản rõ dụng ý.
[Ngươi nói, Tiểu Xà khởi tử hồi sinh có thật không?] Văn tự yêu quái không thể tin được, ngữ khí đã có chút vui sướng.
“Đúng vậy. Bất quá, cô ta không phải thật sự sống lại, mà là bị người khống chế.” Ngôn Thâm nói, tuy rằng khiến văn tự yêu quái thất vọng có chút băn khoăn, nhưng đây là sự thật.
[Người chết không có thể sống lại, yêu quái cũng giống nhau thôi!] Hồ ly ở một bên nói nói mát.
“Hồ ly ngươi…!” Nhất thời, ánh sáng toàn bộ u tối.
Lúc ấy, là chính rạng sáng 3 giờ.
“Bị cúp điện sao?” Chung Khuê ngẩng đầu nhìn phía trần nhà, bóng đèn ảm đạm không ánh sáng, không có bất cứ động tĩnh gì. Phù chú trong tay hắn cũng chỉ thiếu chút nữa là hoàn thành.
[Hắn ta đến đây.] Hồ ly nhảy dựng lên lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác, hồ ly biến thành lớn nhỏ không khác kích nhà lắm, hỏa hồ xung quanh y cùng Ngôn Thâm hình thành cái lồng phòng hộ.
Ba ba ba ba ba ba ──
Ngoài cửa sổ bay tới một trăm con quạ đen, ra sức mổ thủy tinh, cửa sổ bị áp lực đột nhiên tới chấn vỡ, phần đông quạ đen tuôn vào, mục tiêu chỉ có một ── hồ ly cùng Ngôn Thâm.
“Các ngươi chống đỡ! Ta sắp vẽ xong!” Chung Khuê kêu to, tiếp tục vẽ bùa, đột nhiên cảm thấy một trận áp lực, lui lại một cái, trên đất tự dưng xuất hiện nọc độc đem sàn hòa tan.
Trong bóng đêm xuất hiện, là xà yêu.
[Tránh ra!] Văn tự yêu quái đẩy hắn ra, bắt đầu cùng xà yêu triền đấu. Thật là triền đấu, hai yêu quái đều là hình rắn, quấn quanh đối phương, kiềm chế động tác song phương.
Nhưng mà, xà yêu một bên giãy dụa một bên phun nọc độc, đem sàn quanh mình hòa tan thành hố hố lổ lổ, cũng phá hủy phù chú ban đầu sắp hoàn thành.
“Đáng giận! Có thể đem miệng của nó khép lại hay không?” Chung Khuê căm giận nói.
Bên kia, Ngôn Thâm cùng hồ ly quạ đen quanh mình càng chết càng nhiều, có chút là Thức Thần, có chút là quạ đen. Chúng nó mê muội mù quáng xông lại đây.
“Ngươi đốt con kia xem.” Ngôn Thâm chỉ vào một con quạ đen trong đó. Hồ ly điều một chút hỏa hồ, lập tức công kích con quạ đen kia, quạ đen ngã xuống, mấy con quạ đen khác rối loạn một hồi lại dời về một phương hướng khác.
“Quả nhiên!” Thấy thế, Ngôn Thâm nói: “Quạ đen Thức Thần là chuyên môn dẫn đường, những quạ đen thứ khác nghe theo lệnh Thức Thần. Không có Thức Thần ở phía trước, liền sẽ đi tìm những Thức Thần khác dẫn đường.” Phân tích hoàn tất.
Hồ ly lĩnh hội, cười nói: [Chỉ cần giải quyết Thức Thần, mấy con quạ đen liền sẽ điểu thú tan*.]
*Nguyên văn 鸟兽散 là thành ngữ, ý chỉ chim thú sợ hãi mà bỏ chạy.
“Ta nghĩ là đúng.” Ngôn Thâm gật đầu.
[Tuy rằng ta ưa giết sạch toàn bộ, bất quá xem phân lượng thực thối, liền giết một bộ phận đi.] Hồ ly nói, đem hỏa lực tập trung ở quạ đen ngoài sáng dẫn dắt quần quạ đen, quả nhiên đều là Thức Thần.
Đợi đến giấy toàn bộ thiêu đốt hầu như không còn, quạ đen liền như lời hồ ly điểu thú tán.
“Văn tự! Ngươi không sao chứ?” Ngôn Thâm lúc này mới phát hiện, văn tự cùng Tiểu Xà triền đấu.
[Không sao. Bất quá, người này loại có chút ồn ào.] Văn tự oán giận. Quả thật, Chung Khuê phía sau vẫn oa oa kêu: phù chú của ta, lại tan!
[Đừng vẽ nữa, đạo sĩ thúi. Công toi lãng phí thể lực.] Hồ ly nhạo báng.
“Hừ, cũng không biết là ai bị phù của ta trấn giữ.” Khó được Chung Khuê phản bác đúng lý hợp tình, quả thật hồ ly ở nhiều năm trước, bị phù chú Chung Khuê trấn giữ, cũng bởi vậy gặp được Lục Nhân.
“Mau gọi cô ấy đừng văng lên!” Chung Khuê vô lực nói.
“Tuy rằng không biết ngươi đang vẽ cái gì, bất quá…” Ngôn Thâm quay đầu hướng hồ ly nói: “Giúp giúp hắn đi.”
[Tuy rằng rất không muốn giúp hắn, bất quá…] Hồ ly như thường theo câu, [Liền nghe lời ngươi.] một chuỗi hỏa hồ thoát ra, bao ngoài miệng xà yêu, để cho nó không thể phun nọc độc.
“Tuy rằng bị hủy một bộ phận, bất quá…” Chung Khuê học theo nói, “Hẳn là rất nhanh có thể hoàn thành.”
[Đừng nháo.] Văn tự yêu quái hoàn toàn không muốn sử dụng đồng dạng câu hình.
Bỗng nhiên, quanh mình nhiệt độ không khí hạ xuống, từng trận âm phong qua thủy tinh vỡ thổi tới. Ngôn Thâm ngẩng đầu nhìn hướng cửa sổ, rõ ràng phát hiện, trên cửa sổ ấn đầy một đám bàn tay máu.
Trọng điểm là, phòng trong ngoài phòng không thấy bất luận một bàn tay nào.
[Giống như rất thú vị, ta có thể gia nhập sao?] Tiếng Tiểu Khuê truyền đến, không biết y là từ đâu vào, chờ mọi người lấy lại tinh thần, y đã đứng ở trước mặt bọn họ. Tiểu Khuê một thân hắc y, quạ đen trên vai không ngừng dùng ánh mắt lợi hại nhìn quét mọi người.
Tiểu Khuê nhìn sàn, nhìn nhìn lại Chung Khuê, cười khổ nói: [Tiểu Chung hy vọng ta biến mất như vậy sao?]
Chung Khuê nhịn không được phát run, mực hồng trên tay lung lay, nhỏ vài giọt trên mặt đất, lại lần nữa phá hủy phù chú. Hắn cúi đầu, căn bản không dám ngẩng đầu, mồ hôi từng giọt rơi như mưa.
Chỉ là nghe được tiếng, đầy đủ khiến hắn nhớ tới thật lâu thật lâu lúc trước, hình ảnh Tiểu Khuê bức bách hắn ăn thịt người… Đều sắp phun ra.
Lại thêm một lần, lại thêm một lần là có thể hoàn thành.
[Còn thêm một tiểu yêu quái.] Tiểu Khuê dời ánh mắt đến trên người văn tự yêu quái, chuẩn bị đem nó cùng xà yêu cùng nhau chết chung. Bên phải lại xuất hiện hỏa cầu đánh úp lại y, khiến cho y không thể không phòng vệ.
Vẻn vẹn vung tay lên, dễ dàng đẩy hỏa cầu ra. Chỉ là bàn tay bị hỏa hồ thiêu bị thương một chút.
Tiểu Khuê bị thương tay nắm chặt, lại mở ra, miệng vết thương tự động phục hồi như cũ.
[Còn có chướng ngại lớn.] Tiểu Khuê đối mặt hồ ly, đây là bọn họ lần thứ hai chính diện giao phong. Y rõ ràng thực lực hồ ly, chỉ cần có Lục Ngôn Thâm, hồ ly cũng không có gì đáng sợ.
Vừa nghĩ đến sau khi ăn hồ ly, không bao giờ cần ăn người nữa, y liền hưng phấn đến muốn giết người.
[Lục Ngôn Thâm!] Tiểu Khuê lớn tiếng kêu gọi, [Ta để cho mi lựa chọn, là muốn ăn hồ ly quan trọng nhất của mi, hay là ăn mọi người bên cạnh mi.] Y nói, lời nói nhìn như thương lượng, lại từng câu đều là uy hiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...