Yêu Phu Sủng Thê

Edit & beta: Thiên Mạn

Buổi tối, Lạc Vũ Yên nằm ở trên giường nhớ đến lời nói của Lạc Nhất Nhất vào ban ngày. Nàng mới không tin Kiều Phi là vì nàng mà đến, nàng hiểu Kiều Phi, lựa chọn thê tử, nhất định phải môn đăng hộ đối, vì dựng dục hạ sinh con nối dòng tốt đẹp, nhà gái còn phải có thiên phú tu luyện. Cho nên, ngay từ đầu mới có thể lựa chọn Lạc Nhất Nhất thân là đệ nhị đại gia tộc, là thiên tài hào quang vạn trượng, sau khi gặp chuyện không may, lại thay đổi hôn thê thành Lạc Vũ Điệp vì đều là đệ nhị đại gia tộc, thiên phú tu luyện coi như không tồi.

Cho tới nay, trừ bỏ Kiều gia, hắn trong mắt không có gì này nọ, người như thế sẽ hiểu được tình yêu sao? Lui một bước mà nói, mặc dù hắn thật sự là vì nàng Lạc Vũ Yên đến đây, khả năng cũng chỉ là bởi vì nhìn đến nàng hiển lộ thực lực. Nhưng nàng Lạc Vũ Yên không cần nam nhân như vậy.

Lúc này Kiều Phi đồng dạng không có ngủ, ban ngày nhìn thấy Lạc Vũ Yên, lúc người ta bởi vì tò mò mục đích hắn đến đây, hai mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn, về sau không còn chú ý hắn, tầm mắt thường dừng lại tại trên người mỹ kỳ cục Phong Minh.

Trước kia hắn thật là muốn môn đăng hộ đối, nữ nhân có thiên phú tu luyện tốt làm thê tử. Ngẫm lại đối Lạc Vũ Yên để bụng, vẫn là lần đó từ Tử Vong Chi Hải trở về sau, bởi vì ở Tử Vong Chi Hải bại lộ thực lực, cho nên khi lại gặp nhau, Lạc Vũ Yên đối hắn không hề che giấu, hắn thấy được nàng cả người linh động, linh hồn đều giống như lột xác, một Lạc Vũ Yên mới khác hoàn toàn trước kia.

Ngay từ đầu, hắn cũng thực mê hoặc, hắn là thật bắt đầu thích nàng, còn là vì nàng có thực lực hơn người cùng với thân phận phù hợp? Thời điểm còn tại rối rắm, chiếm được tin tức nàng cùng Lạc Vũ Thần đến Phong Vân đại lục, nghĩ đến rốt cuộc nhìn không tới người linh động kia, trong lòng bỗng nhiên giống như đã đánh mất cái gì, vắng vẻ.

Một khắc đó, hắn hiểu được, hắn là thực lòng yêu nữ tử linh động đó, Kiều gia vẫn làm cho hắn coi là sinh mệnh, giống như lập tức cũng không còn trọng yếu như vậy. Vì thế, hắn quăng lại vị trí gia chủ cho phụ thân hắn, liều lĩnh đuổi theo đến đây. Chính là không nghĩ tới, thẳng cho tới hôm nay mới tìm được bọn họ.

Theo thái độ Lạc Vũ Yên có thể thấy được, đường truy thê của hắn khẳng định rất khó khăn. Lại nhìn nhìn phương hướng phòng Lạc Vũ Yên, trong lòng yên lặng nói: lần này, ta nhất định phải đuổi tới hạnh phúc của bản thân, loại hạnh phúc không liên quan đến địa vị, danh dự, thực lực.

Sáng sớm hôm sau, Phong Mộ Hàn đưa ba người Phong Minh, Lạc Nhất Nhất, Phong Liệt đến thư phòng. Lấy ra một quyển hồ sơ cổ xưa nói: “Tập hợp các tin tức ba người các ngươi biết được, ta cũng phái người toàn diện tra xét chuyện tình ngàn năm trước, các ngươi đến xem phân hồ sơ này.”


Ba người nghi hoặc vây quanh đi qua, Tiểu Bạch từ trong Phượng giới đi ra. Trên quyển hồ sơ ố vàng mơ mơ hồ hồ vẽ bốn người, ba người trong đó chính là người bọn Lạc Nhất Nhất gặp được Mị Cơ, Cuồng Xà, Bụi Vô. Còn có một người cũng là nữ tử, bất quá bọn Lạc Nhất Nhất không có đụng tới.

Trên hồ sơ trừ bỏ giới thiệu tin tức bọn họ đã biết, còn có chú thích đơn giản về ngũ yêu. Kỳ Lân là kết quả sau khi tứ yêu hiến tế, thực lực mạnh nhất.

Tiếp theo chính là Cuồng Xà: hắn cùng với huyễn thú Phi Xà ăn ý như một thể, thực lực ba người khác đều theo không kịp.

Mị Cơ: tốc độ mau, am hiểu dùng ảo thuật.

Bụi Vô: quỷ dị vô cùng, am hiểu đánh bất ngờ.

Đáng lưu ý là Như Yên, thực lực của nàng ở trong bốn người tính là kém cỏi nhất, nhưng giống như ở thời điểm hiến tế xảy ra vấn đề, hiến tế qua đi, nàng liền không còn thân thể, cho nên công kích vật lý đối nàng không tạo thành thương tổn.

Ba người hai mặt nhìn nhau, lúc này, Tiểu Bạch mở miệng nói: “Ta phía trước đã nói qua, ba người bị thương nguyên thần không có khả năng trở ra. Như Yên không có địa phương ký túc nguyên thần, cũng không có khả năng nguyên thần đi ra. Bốn người bọn họ nếu như khó giải trừ phong ấn, lại không thể trở ra. Về phần Kỳ Lân, có thể bởi vì là hiến tế mới đề cao thành yêu thú, thực lực bản thân nó còn không có phát huy đến trình độ có thể thoát ly bản thể.”

Phong Mộ Hàn an ủi nói: “Hiện tại Hủ Hải, sớm không phải Hủ Hải trước kia có thể bằng được, tin tưởng không có người có thể đi vào vì bọn họ giải khai phong ấn. Trong lòng chúng ta để ý thì tốt rồi, đừng cho chuyện không khả năng xảy ra quấy rầy cuộc sống của chúng ta.”


Ba người gật gật đầu, đi ra ngoài, Phong Mộ Hàn nói rất đúng, bọn họ hiện tại không tất yếu tự tìm phiền não, huống hồ bọn họ hiện tại cả Hủ Hải còn không thể vào được, tin tưởng đám yêu thú muốn ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy.

Mấy người ăn ý không có nói việc này cho những người khác, hiện tại cái gì đều không biết, nói ra cũng chỉ là khiến cho mọi người khủng hoảng mà thôi.

Mấy ngày nay, mọi người ở chung hoà thuận vui vẻ. Tuy rằng phụ mẫu ở một phiến đại lục khác, nhưng có thể mỗi ngày nhìn đến người yêu cùng bằng hữu trọng yếu tại bên người, Lạc Nhất Nhất cảm giác nàng hạnh phúc giống như rơi vào hũ mật.

Lạc Nhất Nhất và Lạc Vũ Yên rất hợp nhau, không phải ở cùng một chỗ thảo luận bát quái của mỗi người, chính là thảo luận Phong Minh, tưởng tượng người ta di truyền xuống tiểu hài tử nhất định cũng mỹ ngây người. Làm cho trong lòng Phong Liệt và Kiều Phi có chút ăn vị.

Nhìn lại một người đang ngẩn người Âu Dương Linh Nhi, Lạc Vũ Yên đi qua nói: “Có phải thực buồn rầu hay không, cảm thấy giữa nha đầu kia và Phong Liệt ngay cả cây kim đều chen vào không lọt đi?” Âu Dương Linh Nhi quay đầu nhìn nhìn Lạc Vũ Yên, gật gật đầu. Nàng đi theo bọn Lạc Nhất Nhất đến đây, cũng có một đoạn thời gian rất dài. Nhưng nàng giống như thật sự một chút đều chen vào không lọt.

Lạc Vũ Yên cười cười nói: “Ngươi làm gì đem bản thân định tại một vị trí xấu hổ đâu, nếu như không làm tình địch, ngươi cùng Nhất Nhất hẳn là cũng thực hợp, khi đó ngươi sẽ phát hiện ngươi được đến càng nhiều.”

Âu Dương Linh Nhi không nói, nàng cũng thực mê mang, nhưng nàng chính là vì Phong Liệt mà đến a, bằng không nàng có lý do gì ở lại chỗ này đâu?

Lạc Vũ Yên tiếp tục khai đạo: “Tốt không nhất định thích hợp chính mình, nhân sinh cùng tưởng tượng nhưng không giống với nga. Nữ tử như ngươi vậy đáng giá theo đuổi hạnh phúc chân chính của bản thân, mà không phải đi cưỡng cầu thứ không thuộc về mình. Nha đầu kia cùng Phong Liệt đừng nói đời này, phỏng chừng kiếp sau đều phân không ra. Chính ngươi nghĩ thoáng chút đi.”


Nhìn Lạc Vũ Yên đi xa, Âu Dương Linh Nhi cũng xoay người rời đi, có lẽ nàng thật sự cần phải cẩn thận suy nghĩ.

Xích Ly Thảo đợi Phong Minh trở lại, nhưng người ta giống như khối băng, làm hại nàng không dám tới gần, thật vất vả mới cố lấy dũng khí, chạy đến trước mặt Phong Minh làm một phen tự giới thiệu nhiệt tình dào dạt, Phong Minh nhìn chằm chằm Xích Ly Thảo trong chốc lát. Đang lúc Xích Ly Thảo mừng thầm, thật tốt quá, chú ý tới ta. Kết quả Phong Minh cho ra một câu: nguyên lai Yêu giới hiện tại có yêu thảo. Nói xong, xoay người đi, lưu lại Xích Ly Thảo chịu đả kích.

Đợi Phong Minh ra ngoài, đi theo sau người ta, tưởng chế tạo cơ hội hai người một chỗ. Nhưng là nó theo không kịp tốc độ người ta, vừa đến rừng rậm, người cùng đã đánh mất. Chuyển động nửa ngày, cũng không tìm được người, đành phải thất vọng trở về. Nhìn thấy một con cóc tiểu yêu thú ngồi trên mặt đất, vẻ mặt thú vị nhìn nàng, giơ chân lên, tát nó một cái rồi bỏ chạy.

Tiểu yêu thú khả năng chưa thấy qua thảo còn có thể nơi nơi chạy, vẻ mặt hứng thú đuổi theo sau. Rốt cục, Xích Ly Thảo chạy không nổi. Tựa vào một cự thạch dưới tàng cây cuồng thở. Tiểu yêu thú cũng đùa không sai biệt lắm, một móng vuốt hướng Xích Ly Thảo chụp xuống. Xích Ly Thảo hoảng sợ nhìn móng vuốt, ngẫm lại nó đường đường Xích Ly Thảo, thế nhưng bị tiểu yêu thú đẳng cấp thấp chụp chết?

Lúc Xích Ly Thảo sợ tới mức muốn nhắm mắt lại, tiểu yêu thú oanh một tiếng chổng vó, ngã xuống đất không dậy nổi, Băng Huyền như thiên thần xuất hiện ở trước mặt Xích Ly Thảo. Từ trong yêu trảo cứu Xích Ly Thảo.

Ôm lấy Xích Ly Thảo, vừa mới chuẩn bị trách cứ nó chạy loạn, làm cho hắn lo lắng. Chỉ thấy Xích Ly Thảo nhào vào trong lòng Băng Huyền gào khóc, vừa mới hù chết nó. Băng Huyền nhìn Xích Ly Thảo một phen nước mắt nước mũi, biết nó sợ hãi, an ủi nói: “Tốt lắm, không có việc gì, không có việc gì, về sau không cần lại chạy loạn.”

Xích Ly Thảo khóc gật gật đầu, về sau vẫn là đi theo Băng Huyền tốt lắm, tuy rằng sắc đẹp trước mặt, nhưng vẫn là cái mạng nhỏ trọng yếu hơn.

Nhìn Xích Ly Thảo gật đầu, Băng Huyền rất là vui vẻ. Theo sau vài ngày, tuy rằng Xích Ly Thảo vẫn không nhớ tới sự tình trước kia, nhưng hắn cảm giác, bọn họ lại về lại ngày thắng vô tư trước đây khi hai người còn nhỏ.

Lạc Vũ Thần trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều không thấy bóng người. Hắn vốn tưởng rằng thực lực của hắn đã tiến bộ rất nhiều, lại phát hiện so với bọn tỷ tỷ kém xa. Cho nên đang ở điên cuồng tu luyện, Phượng Loan cũng còn đang liều mạng hấp thu dung hợp tinh thạch Cửu Đầu Phượng lưu lại.

Làm cho Phong Mộ Hàn vui vẻ nhất là, đứa con Phong Minh luôn luôn lạnh lùng bạc tình của hắn, giống như cũng bắt đầu có chút vị nhân tình. Chính là mọi người đều thật không ngờ, nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.


Hôm đó, Phong Mộ Hàn đang xử lý công vụ, một thị vệ hoang mang rối loạn vội vả chạy tới, không đợi Phong Mộ Hàn mở miệng, thị vệ liền vội vàng bẩm: “Vương, không tốt, tiểu thư Phong Nhã hiện tại đang huy roi nơi nơi tìm Lạc tiểu thư, đều đã muốn đến Liên Trúc Cung, gặp người liền đánh, ngăn đón đều ngăn không được.” Phong Mộ Hàn vừa nghe, buông công vụ, vội vàng chạy tới Liên Trúc Cung.

Lúc này Lạc Nhất Nhất mang theo mọi người ở trong một mảnh rừng rậm lịch luyện, mọi người vốn là hưng trí bừng bừng nghĩ Lạc Nhất Nhất có phương pháp tốt gì đề cao thực lực mọi người. Không nghĩ tới, nàng liền một câu, tự tìm người có thực lực tương đương đối chiến, sau đó cạnh cấp khiêu chiến. Mọi người vẻ mặt hắc tuyến, này cũng coi như phương pháp?

Ở thời điểm mọi người ngẩn người, Lạc Nhất Nhất trung thực làm mở đầu: Phong Liệt cùng đám huyễn thú của nàng đã bắt đầu. Chíp Bông nhìn Đằng Long chuẩn bị đánh một huyễn thú Lạc Nhất Nhất khế ước ở Vân Đỉnh, không nói hai lời, một ngụm hỏa cầu phun hướng Đằng Long. Đằng Long chật vật tránh thoát, trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn thầm nghĩ đánh người khác, không muốn bị đánh a?

Đám huyễn thú được giải cứu cảm kích nhìn Chíp Bông, vẫn là lão đại tốt. Nhìn Đằng Long không rảnh tiếp đón chúng nó, tự lập tổ đội tốp năm tốp ba lịch luyện cho nhau, Tiểu Bạch nhìn nhìn, trở về Phượng giới cùng tu luyện với Phấn Phấn. Ảo trận của nó người ở nơi này không ai có thể phá, nó sẽ không làm rối.

Phong Liệt do dự một chút, liền trực tiếp hướng Kiều Phi triển khai công kích. Lạc Vũ Yên vừa thấy bộ dáng Phong Liệt còn thật nghiêm túc, đối với Lạc Vũ Thần và Âu Dương Linh Nhi còn tại sửng sờ nói: “Chúng ta cũng chạy nhanh hỗ trợ, Kiều Phi ở trên tay hắn qua không được hai chiêu, lập tức sẽ đến phiên chúng ta.”

Rất nhanh, Lạc Vũ Yên, Lạc Vũ Thần, Âu Dương Linh Nhi đều gia nhập chiến cuộc, Lạc Nhất Nhất bất mãn kêu lên: “Các ngươi sao lại khi dễ người khác a, nhiều người cùng nhau vây đánh Liệt của ta như vậy.”

Lạc Vũ Yên cũng kêu lên: “Nếu không phải Liệt nhà ngươi một bộ dạng thê nô, luyến tiếc động thủ đối với ngươi, chúng ta cần hợp sức sao?”

Lúc đoàn người đang đánh nhau, thị vệ tìm lại đây, nhìn mọi người đang đại chiến, có chút há hốc mồm, hôm nay đều làm sao vậy, như thế nào nơi nơi đều đánh nhau?

Lạc Nhất Nhất chú ý tới thị vệ, tiến lên hỏi, thị vệ đơn giản báo lại chuyện Liên Trúc Cung. Lạc Nhất Nhất lập tức kêu mọi người ngừng lại, cùng nhau chạy trở về.

Chuyện này quá kỳ quái, tuy rằng Phong Nhã vẫn không quen nhìn mẫu tử Tiêu Liên Nhược, nhưng có Phong Mộ Hàn, nàng không có lá gan lớn như vậy chạy tới Liên Trúc Cung nháo sự. Lần trước đã giáo huấn nàng một lần, tuy rằng sau lại vẫn không rảnh giáo huấn nàng, nhưng sau khi biết thực lực của bọn họ, nàng hẳn là không dám lại chiêu chọc bọn hắn mới phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận