Edit & beta: Thiên Mạn
Lạc Nhất Nhất bay lên một đại thụ cao lớn nghỉ ngơi, vì cẩn thận, dùng đan dược tiêu trừ hương vị trên người. Nàng hiện tại còn không hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể hết sức tránh đi tất cả nguy hiểm.
Tàn Ảnh mang theo mọi người bắt đầu ở trong Viễn Cổ Sâm Lâm tìm kiếm Lạc Nhất Nhất. Qua vài canh giờ, Lạc Vũ Yên mở miệng: “Mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng chúng ta vẫn là tách ra tìm kiếm đi, Tàn Ảnh có ưu thế tốc độ, nhưng có lẽ vì vậy chúng ta ngược lại bỏ lỡ dấu vết nha đầu lưu lại, thời gian càng lâu, nàng có thể càng nguy hiểm.”
Mọi người gật gật đầu, lập tức chia tiểu đội như lúc tìm kiếm đá thủy tinh, từ nhiệm vụ tìm đá thủy tinh, chuyển thành tìm Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt. Có giáo huấn lúc trước, chỉ cần không phát hiện đá thủy tinh hoặc Lạc Nhất Nhất, tất cả mọi người tận lực tránh cùng ma thú chiến đấu.
Âu Dương Linh Nhi nhìn Lạc Vũ Thần lòng như lửa đốt, an ủi nói: “Ngươi yên tâm, Nhất Nhất không có việc gì.” Lạc Vũ Thần một chưởng chụp lên thân cây, tự trách nói: “Đều là ta vô dụng, ta nghĩ chỉ cần cố gắng tu luyện, liền nhất định có thể trở nên rất mạnh, có thể bảo vệ tỷ tỷ, bảo hộ người ta để ý. Nhưng là, hiện tại ta mới biết được, không có thiên phú, mặc kệ ta cố gắng như thế nào, đều vô dụng. Ta không có năng lực giúp tỷ tỷ cứu phu quân nàng, ở thời điểm tỷ tỷ gặp phải nguy hiểm, không có biện pháp cứu nàng, khi ta gặp nguy hiểm, còn phải dựa vào Phượng Loan tới cứu. Ta không phải một đệ đệ đủ tư cách, lại càng không phải một chủ nhân đủ tư cách.”
Âu Dương Linh Nhi có thể cảm giác được Lạc Vũ Thần không cam lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn nói: “Ngươi đã làm tốt lắm, thực lực cũng không thể đại biểu hết thảy. Nhất Nhất không phải không chút nào che giấu thực thích người đệ đệ ngươi sao? Lúc nguy hiểm, Phượng Loan liều mạng cứu ngươi, thuyết minh nó cũng tán thành ngươi là chủ nhân nó.”
Lạc Vũ Thần bình phục một chút tâm tình của mình, quay đầu nhìn Âu Dương Linh Nhi nói: “Linh Nhi, cám ơn ngươi. Ta không sao, hiện tại đi nhanh đi.” Hiện tại không phải lúc hắn đùa giỡn tính tình, phải nhanh một chút xác nhận an nguy tỷ tỷ mới được.
Âu Dương Linh Nhi gật gật đầu, cùng lúc đó, một cỗ uy áp truyền tới. Lạc Vũ Thần và Âu Dương Linh Nhi cảm giác cả người phát lạnh, này so với bò tót lúc trước bọn hắn đối chiến cấp bậc còn muốn cao hơn. Không có Tàn Ảnh ở đây, chạy trốn là vô vọng.
Phượng Loan nhìn Thanh Phượng trước mắt, cau mày, dựa theo cấp bậc ma thú, Thanh Phượng sẽ không phải đối thủ của nó thân là Cửu Đầu Phượng. Nhưng hiện tại, cứ việc đã hoàn toàn dung hợp tinh thạch Cửu Đầu Phượng kia lưu lại, lột xác trở thành Cửu Đầu Phượng, thực lực của nó so với Thanh Phượng trong Viễn Cổ Sâm Lâm, vẫn kém rất nhiều.
Khi Thanh Phượng nhìn thấy Phượng Loan, trong mắt nồng hậu thú vị, tuy rằng thực lực Cửu Đầu Phượng này kém một chút, nhưng nó vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ma thú có huyết mạch cao quý hơn nó, thật sự thực muốn nhìn một chút Cửu Đầu Phượng trong truyền thuyết rốt cuộc là thế nào, dựa vào cái gì huyết mạch chúng nó sẽ cao hơn tộc nó.
Không biết có tính là may mắn hay không, thuộc tính Thanh Phượng này cũng là hỏa, đối với thiện hỏa Phượng Loan mà nói, nó có thể miễn cưỡng áp chế hỏa của Thanh Phượng, nhưng linh lực Thanh Phượng tu luyện xa xa cao hơn Phượng Loan, cho nên sau vài hiệp, Phượng Loan có chút ăn không tiêu.
Nhìn hỏa diễm bay đầy trời, Âu Dương Linh Nhi cùng Báo Tuyết cũng không dám phi thân đi lên, hỏa này cũng không phải bọn họ có thể thừa nhận được. Lạc Vũ Thần tập trung tất cả lực lượng phối hợp Phượng Loan, khi Thanh Phượng bị bức hạ xuống, Âu Dương Linh Nhi và Báo Tuyết đã sớm vận sức chờ phát động hoả tốc đánh úp Thanh Phượng. Một cánh Thanh Phượng bị trọng thương, phun ra một ngụm Hỏa Diễm, Âu Dương Linh Nhi vội vàng thu hồi Báo Tuyết về không gian huyễn thú, nhưng vẫn chậm một bước, toàn thân Báo Tuyết vẫn bị tổn thương không ít. Bởi vì lúc trước được Mạc Vân đưa áo giáp huyễn khí, Âu Dương Linh Nhi nhưng thật ra không có gì trở ngại. Thanh Phượng rất nhanh dùng linh lực chữa trị cánh bị thương, miễn cưỡng phe phẩy cánh, căm tức trừng mắt Âu Dương Linh Nhi. Tụ tập toàn thân linh lực, hướng Âu Dương Linh Nhi phun ra một quả cẩu lửa.
Âu Dương Linh Nhi nhìn quả cầu lửa đang đánh tới, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng vẫn không kịp. Nàng không chút nghi ngờ bản thân sẽ bị hỏa cầu thiêu rụi.
Một khắc cuối cùng khi hỏa cầu sắp cắn nuốt nàng, Âu Dương Linh Nhi cảm giác trên lưng căng thẳng, tựa vào một lòng ngực rộng lớn. Nhẹ nhàng cười, thật khờ.
Âu Dương Linh Nhi không nghĩ tới Lạc Vũ Thần sẽ ở một khắc cuối cùng chạy lại đây, Lạc Vũ Thần cũng không nghĩ tới Phượng Loan cũng đi theo hắn vọt vào trong hỏa cầu.
Thanh Phượng nhìn hai người một thú bị hỏa cầu của nó cắn nuốt, khinh thường nói: “Thật sự là một đám điên.” Đây là một kích toàn lực của nó, cho dù là Cửu Đầu Phượng, lấy thực lực của nó sợ là cũng không có biện pháp ngăn cản.
Thanh Phượng xoay người chuẩn bị rời đi, lại phát hiện hỏa phía sau có chút khác thường. Quay người lại, thấy hỏa cầu nó phun ra đang bay đến chỗ nó. Không, nói đúng ra, hỏa cầu chỉ có một nửa lực lượng là thuộc về nó, còn có một nửa sảm tạp lực lượng khác. Nó cảm thấy bản thân nhất định là sinh ra ảo giác, bằng không làm sao có thể cảm giác được một nửa lực lượng kia là của Cửu Đầu Phượng?
Thời khắc hỏa cầu bao phủ, Thanh Phượng nhìn thấy trên lưng Cửu Đầu Phượng đứng hai người nó cho rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Thanh Phượng không thể lý giải, rốt cuộc là chuyện gì? Là Cửu Đầu Phượng áp chế lực lượng của nó phản công nó sao?
Phượng Loan cũng không nghĩ tới, nó thầm nghĩ muốn dẫn chủ nhân rời đi, lại hấp thu lực lượng hỏa cầu, chuyển hoán nó thành lực lượng của bản thân. Lúc này đây, đối mặt sống chết trước mắt, Phượng Loan biết nó có thêm một kỹ năng đặc biệt, có thể hấp thu đồng chúc tính hỏa. Mà Lạc Vũ Thần phát hiện, hắn và Phượng Loan giống như cũng dung hợp.
Lúc ấy, Phượng Loan cảm giác trên người ấm áp, thoải mái cực kỳ, giống như khi ở trong tầng hầm ngầm ở Long Hổ Thành, cùng Cửu Đầu Phượng kia gặp mặt. Lạc Vũ Thần và Phượng Loan không biết, đây là lễ vật lớn nhất Cửu Đầu Phượng lưu cho bọn hắn. Dục Hỏa Trùng Sinh, huyễn kỹ đặc hữu của tổ tiên Long Hổ Thành cùng huyễn thú Cửu Đầu Phượng.
Chỉ có chân chính cam tâm tình nguyện cùng chủ nhân sinh tử tướng tùy, mới có thể có được huyễn kỹ này. Nếu như Phượng Loan không có không chút do dự cùng chủ nhân vọt vào trong lửa, khả năng nó vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện huyễn kỹ này.
Lạc Vũ Thần khả năng còn chưa lý giải ý nghĩa hắn cứu Âu Dương Linh Nhi, phấn đấu quên mình, nhưng khắc này, Âu Dương Linh Nhi chân chính xác định, ai mới là hạnh phúc thuộc về nàng. Lúc này đây, nàng tin tưởng nàng sẽ giống Lạc Vũ Yên nói, tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về nàng.
Lạc Vũ Thần một chút cũng không cảm giác được tâm tình Âu Dương Linh Nhi biến hóa, hắn còn tại suy tư cảm giác kỳ lạ vừa rồi. Tuy rằng có vẻ mông lung, nhưng hắn biết, kia chính là mấu chốt giúp hắn tăng lên, hắn nhất định phải nắm chặt.
Bên kia, cảm giác được Mạc Vân bất an, Băng Huyển ghé vào trên vai hắn an ủi: “Ngươi yên tâm, nha đầu kia không có việc gì, nàng đến bây giờ, lúc nào không phải hóa hiểm vi an?” Mạc Vân thở dài: “Từ khi thu nha đầu làm đồ đệ, ta sẽ không đa nghi. Có một đồ đệ như vậy, người nào làm sư phụ đều sẽ kiêu ngạo, nhưng nàng trưởng thành đều là lấy mệnh đánh cược. Mặc kệ nàng lợi hại bao nhiêu, ở trong mắt ta, vẫn là cái tiểu nha đầu. Huống hồ, Viễn Cổ Sâm Lâm này, không phải chỗ hiện tại nàng có thể độc sấm.”
Hàn Ngưng Thiên từ khi kiến thức đến năng lực của Huyễn Trạch, vẫn đều vui tươi hớn hở. Lúc này, nghe được lời Mạc Vân, tự tin nói: “Cho nên chúng ta mới ở bên cạnh nàng, yên tâm, có chúng ta ở đây, khẳng định sẽ không có việc gì.” Hàn Ngưng Thiên vẫn cảm thấy có thể gặp được Huyễn Trạch, chính là lúc trước đã làm một phàn đoán chính xác: Lạc Nhất Nhất cùng động vật đáng yêu có vẻ hữu duyên, đi theo nàng, nhất định có thể bắt được động vật đáng yêu. Huyễn Trạch chính là ví dụ tốt nhất. Cho nên, hắn cảm thấy Lạc Nhất Nhất là phúc tinh của hắn.
Huyễn Trạch nhìn chằm chằm Hàn Ngưng Thiên, làm ơn, nhìn vào thực lực mọi người mà nói, hắn coi như là ăn theo được không, cũng không biết lấy đâu ra tự tin như vậy. Huống hồ, nó căn bản không nghĩ ngốc trong khu rừng không cảm giác an toàn này. Nơi này tùy tiện một con ma thú đều có thể làm cho bọn họ đau đầu.
Đang nghĩ tới, một ma thú khổng lồ xuất hiện ở phía trước. Đó là một ma thú thân người đầu ngạc ngư (cá sấu) cao ba thước, ma thú cầm trong tay một đại thiết chùy. Hai người còn chưa kịp thay đổi tuyến đường, liền phát hiện bị một đám giống nhân sâm quả vây quanh.
Có kinh nghiệm giao thủ lúc trước, Hàn Ngưng Thiên và Mạc Vân lập tức nghiêm chỉnh cảnh giác. Nhân sâm quả sôi nổi hướng mọi người tới gần, khi tới một khoảng cánh nhất định, hít sâu một hơi, phun ra một khối Băng Nhận. Băng Nhận sắt bén đều là linh lực tạo thành. Mấy người vừa né tránh Băng Nhận, liền nghênh đón thiết chùy của ma thú. Có chút chật vật tránh thoát thiết chùy, Huyễn Trạch liền tự giác đối phó những nhân sâm quả.
Hàn Ngưng Thiên lấy ra đại đao rất nhanh ngưng tụ linh lực, trước khi ma thú lại phát động công kích, nhắm ngay ma thú, phát ra một kích. Lực đạo một chùy vừa rồi, làm cho hắn kinh hãi không thôi, nếu như không phải bọn hắn tránh mau, hiện tại đã là một miếng bánh thịt. Cho nên hắn muốn tẫn lực lượng của mình ngăn cản ma thú lại huy động thiết chùy.
Ngay mặt nhận một kích thế nhưng trên người ma thú chỉ để lại một lỗ thủng nhỏ. Đối Hàn Ngưng Thiên mà nói, một kích này làm hắn có chút thất vọng. Tuy rằng một kích này cũng không có dùng tất cả lực lượng của hắn, nhưng đối với hắn người lấy tu luyện lực lượng vì chủ, mà nói, hẳn là có thể tạo thành thương tổn lớn hơn nữa mới đúng.
Ma thú hiển nhiên không nghĩ tới một kích của Hàn Ngưng Thiên có thể đánh vỡ xác ngoài ngạc ngư cứng rắn của nó, cho nên nó căn bản không nghĩ né tránh. Lúc này nhìn đến cái lỗ thong thả chảy máu trên người, phẫn nộ giơ lên thiết chùy trên tay, muốn đập chết tên nhân loại nhỏ bé không biết từ chỗ nào toát ra này.
Băng Huyền ở ngay lúc ma thú giơ lên thiết chùy, nháy mắt biến ảo thành vô số Tiểu Bạch Thử, đàn Tiểu Bạch Thử hư hư thật thực, cả người bao vây bởi Hỏa Diễm cực nóng. Toàn hướng ma thú bắn xuyên qua, cuồng cắn cánh tay đang giơ lên thiết chùy. Một con Tiểu Bạch Thử đối ma thú thương tổn không lớn, ma thú rất tự tin với xác ngoài cứng rắn của nó. Nhưng một đám Tiểu Bạch Thử mang hỏa cuồng cắn một chỗ, khiến cho ma thú không bình tĩnh. Ma thú lung tung vung thiết chùy, muốn ném đám Tiểu Bạch Thử trên người xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...