"Cho dù ghét cũng không sao, ai gia không để ý, miễn là ngươi yên phận, ai gia sẽ không quản ngươi.
"
Nam Thiển Mạch mới nói ra khỏi miệng đã hối hận, nàng cảm giác trong nháy mắt mình vừa mất đi lí trí, bây giờ trong lòng lo sợ bất an, người kia dường như hít sâu mấy lần, mới quay đầu lại, nhìn về phía Nam Thiển Mạch, trong đôi mắt dưới ánh trăng tựa như nhiễm phải từng tia thủy quang.
"Thái hậu lo xa rồi, thần thiếp tất nhiên sẽ yên phận, không khiến cho Thái hậu thêm phiền phức.
"
Cung Huyền Thanh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, xoay người rời đi, Nam Thiển Mạch tiến lên trước một bước, tay cử động, nhưng từ đầu đến cuối cũng không mở miệng giữ Cung Huyền Thanh lại.
Bóng lưng Cung Huyền Thanh đơn bạc như vậy, dưới ánh trăng lại càng mang vẻ cô đơn, Nam Thiển Mạch đứng tại chỗ hồi lâu, không cách nào nói được, thậm chí ngay cả hô hấp, dường như cũng không cảm giác được.
Đây là cảm giác gì! Vì sao lại khiến cho người ta nghẹt thở như vậy!
Hôm sau, mấy ngày nay Vân Nhiễm đều không bồi ở bên người Nam Thiển Mạch, bởi vì Tề Sương trở về, người kia vẫn luôn quấn quít lấy Vân Nhiễm muốn Vân Nhiễm chỉ dạy võ công cho nàng.
Mà Nam Thiển Mạch một đêm không ngủ ngon, dậy rất sớm đến Đại Phạm Cung lễ Phật, xong liền trở lại Phượng Loan Cung ăn sáng, rõ ràng một buổi sáng bình thuường không có gì lạ, nhưng lúc nào trong lòng cũng như thiếu mất cái gì, lại dường như có thêm cái gì.
Đam Mỹ H Văn
Nam Thiển Mạch nhìn về phía Phượng Loan Môn mở rộng, nơi đó có hai cung nữ đang đứng, không nhìn thấy bóng người quen thuộc đâu!
Người kia, không tới!
"Bãi giá Càn Hòa Điện đi!"
Nam Thiển Mạch lạnh nhạt nói một câu, cũng sắp tới giờ chỉ dạy cho Văn đế, cũng nên tới Càn Hòa Điện xem.
Nam Thiển Mạch đã đến Càn Hòa Điện, Tề Anh Đạo cũng ở đó, Nam Thiển Mạch thẳng thừng bỏ qua ánh mắt ôn nhu của Tề Anh Đạo, ngồi xuống bên cạnh Văn đế.
Hóa ra Tề Anh Đạo và Văn đế đàm luận chuyện Thần Chỉ Quốc, Thần Chỉ Quốc từ lúc Chung Ly Liệt tiền nhiệm tới nay, đã giơ quân kỳ khắp nơi ngang ngược, Nam Sở Quốc nhân cường mã tráng, tuy xâm chiếm nhiều lần nhưng đều chỉ là trò trẻ con.
Nhưng Chúc Man Quốc lại không giống vậy, bọn họ ở trên cao nguyên, vật tư tuy rằng không thiếu, thế nhưng cũng không chịu nổi Thần Chỉ Quốc nhiều lần xâm phạm.
Chúc Man Quốc cùng Nam Sở Quốc là nước đồng minh, nhiều lần xâm chiếm, đã chọc cho vua Chúc Man nhức đầu không thôi, mấy ngày trước đã đưa tin cầu viện tới.
"Việc này, mẫu hậu thấy thế nào?"
Văn đế hỏi dò Nam Thiển Mạch, mà Nam Thiển Mạch nhấp một ngụm trà, nói: "Hoàng đế nói thử ý kiến của ngươi trước đi.
"
Văn đế gật gật đầu, nói: "Thần Chỉ Quốc tuy đối với nước ta chỉ là trò đùa trẻ con, bề ngoài vẫn tính là cung kính, thế nhưng lòng lang dạ thú không thể coi thường, hơn nữa Chúc Man Quốc đã phát tin cầu viện tới, chúng ta phận là đồng minh, cũng nên giúp đỡ.
"
Nam Thiển Mạch giương mắt nhìn Văn đế, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, như một đóa hoa lài mang theo mùi hương thơm ngát.
"Hoàng đế dự định giúp thế nào?"
Văn đế nhẹ ho khan vài tiếng, nói: "Phái binh viện trợ, trấn áp đại quân Thần Chỉ Quốc.
"
Nam Thiển Mạch vừa nghe, lập tức mở miệng: "Ai gia hiểu rõ ý nghĩ của Hoàng đế, nhưng ai gia cũng có một phương pháp.
"
Tề Anh Đạo vừa nghe, liền mở miệng hỏi: "Không biết Thái hậu có thượng sách gì?"
Nam Thiển Mạch nhìn Tề Anh Đạo một chút, chỉ cười cười, nói: "Nếu như chúng ta cũng làm lớn chuyện, đây là thổi lên kèn lệnh tỏ rõ ý đối chiến cùng Thần Chỉ Quốc, nhiều năm qua Thần Chỉ Quốc quấy rầy biên cảnh nước ta, Hoàng đế cho rằng là vì cái gì? Cũng chỉ vì muốn gây ra chiến tranh lớn hơn, Chung Ly Liệt hiếu chiến, trên tay hắn cũng có rất nhiều chiến sĩ ưu tú, chúng ta không thể thuận theo ý hắn.
"
Nam Thiển Mạch nhấp một ngụm trà, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Thay vì phái binh ra chiến trường, không bằng chúng ta giúp Chúc Man Quốc bày kế, không chỉ có thể đẩy lùi đại quân Thần Chỉ Quốc, mà nếu sau này Thần Chỉ Quốc lại muốn khơi mào chiến tranh, cũng phải có mấy phần kiêng kị.
"
Văn đế vừa nghe, ánh mắt sáng lên, lập tức hỏi: "Mẫu hậu có cách gì hay?"
Nam Thiển Mạch đứng lên, đi đến bản đồ xây bằng cát bên trong Càn Hòa Điện, phía trên còn cắm cờ nhỏ để đánh dấu địa danh.
"Chúc Man Quốc ở trên cao nguyên.
"
Lòng bàn tay Nam Thiển Mạch rơi xuống quân cờ của Chúc Man Quốc, rồi nói tiếp: "Vật tư xem như là đầy đủ, nhưng cũng không chống đỡ được quá nhiều trận chiến.
"
Lòng bàn tay Nam Thiển Mạch chuyển qua quân cờ bên cạnh Chúc Man Quốc bên trên viết 'Đoạn Đầu Cốc'.
"Đoạn Đầu Cốc là con đường binh sĩ Thần Chỉ Quốc đến Chúc Man Quốc phải đi qua, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, ai gia nghĩ, Thần Chỉ Quốc có thể có khả năng chiến đấu liên tục mạnh như thế, có lẽ lương thảo đặt ở bên trong Đoạn Đầu Cốc, vận chuyển lương thực thuận tiện, mà địa điểm ẩn nấp an toàn.
"
Nam Thiển Mạch nói xong, Văn đế cùng Tề Anh Đạo gần như cùng lúc đó đã mở miệng.
"Mẫu hậu muốn thiêu lương?"
"Thái hậu muốn thiêu lương?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...