Ngày kế, Chương tể tướng vừa lên triều, đã bị đám người Hàn Lâm Viện liên hợp lại, làm một quyển tấu chương cáo trạng dâng lên.
Hoàng đế bệ hạ ngồi trên ghế rồng, cúi đầu lật từng tấu chương hàn Lâm Viên dâng lên, xem xong một quyển liền ném xuống dưới một quyển, tất cả còn vừa vặn rơi xuống ngay dưới chân Chương tể tướng, giống như xem Chương tể tướng như đống rác, thứ mình dùng xong bỏ đi tiện tay ném đến chỗ lão.
Hoàng đế bệ hạ vừa ném, vừa tiện thể nhìn sắc mặt khó coi của Chương tể tướng, trong lòng lại càng mừng rỡ. Hắn áp xuống khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên của mình, banh mặt ra làm bộ tức giận, đanh giọng nói: " Tể tướng, ngươi xem những thứ này đi? Còn lời gì để nói?"
Thiên tử tuy rằng còn trẻ, nhiều năm qua cũng không có chút thành tựu nào, nhưng là cây cao ngự trên tòa lạn, bộ dáng tức giận đanh giọng mắng, vẫn thật sự dọa người.
Mọi người lặng lẽ lén nhìn sắc mặt của thiên tử, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn kia đang phun trào tức giận dọa sợ, phải nhanh chóng cúi đầu, sau đó lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía Chương tể tướng. Đọc chính chủ tại wattpad hoặc wordpress để cập nhật chương mới.
Chuyện lần này, xác thực là Chương tể tướng không đúng.
Rốt cuộc thì Triệu Xương kia vẫn là môn sinh của Chương tể tướng, lại lén lút trao nhận cùng hậu phi, khi Vũ Lâm Quân lọt vào trong nhà Triệu Xương, còn lục soát ra không ít đồ vật mà Lý quý phi đưa ra từ trong cung, bắt cả người lẫn tang vật, thậm chí không cho hắn bất kỳ cơ hội giảo biện nào.
Lâm Phủ Chính cũng trộm liếc mắt nhìn bệ hạ một cái, lại đem ánh mắt chuyển hướng qua Chương tể tướng. Lại nói tiếp, phi tần hậu cung cùng nam ngoại tư thông, đối với hoàng thất chính là một sự sỉ nhục, theo lý thuyết, cho dù tiểu hoàng đế muốn mượn việc này để chèn ép Chương tể tướng thì thái hậu nương nương, người luôn để ý tới mặt mũi hoàng gia cũng sẽ tuyệt đối không đáp ứng, nói không chừng còn muốn áp chế việc này xuống, cùng lắm là tìm một cái cớ ngầm đem Triệu Xương xử trí.
Nhưng mà lần này, thái độ của thái hậu nương nương lại khác thường như vậy, chẳng những không phong tỏa tin tức, ngược lại còn hạ chỉ đem Chương tể tướng không biết dạy dỗ môn sinh mà răn dạy, nháo đến cả kinh thành đều biết. Hiện giờ, không ai không ngầm trộm nhìn Chương tể tướng chê cười.
Chương tể tướng khổ tâm giữ gìn thanh danh nhiều năm, cũng bị vết nhơ này vấy bẩn.
Văn nhân thiên hạ cùng bá tánh cũng sẽ không quản Triệu Xương chỉ là một trong số những môn sinh của Chương tể tướng, những môn sinh khác của Chương tể tướng bao nhiêu là chi lan ngọc thụ*, bọn họ chỉ biết rằng, Chương tể tướng dạy dỗ ra một môn sinh dâm tặc, mơ ước hậu phi, có thể dạy ra loại môn sinh như vậy, nói không chừng Chương tể tướng cũng là loại người trong ngoài không đồng nhất, mặt người dạ thú.
Mà Chương tể tướng, dưới chân đầy những quyển tấu chương bị hoàng đế ném xuống, lại không thể nhẫn nhịn xuống, rốt cuộc lần này là do lão tính sai nước cờ này, không nghĩ tới động tác của tiểu hoàng đế lại nhanh như vậy, càng không nghĩ tới thái hậu sẽ giúp đỡ tiểu hoàng làm lớn chuyện này ra ngoài.
Lão chỉ đành phải quỳ xuống thỉnh tội, thừa nhận bản thân không biết dạy dỗ môn sinh, tự nguyện quyên ba năm bổng lộc vào quốc khố, sau này cũng sẽ càng thêm ước thúc môn sinh, tuyệt đối không để cho bọn họ làm ra chuyện vi phạm quốc pháp, vi phạm đạo đức.
Ba năm bổng lộc của một tể tướng một quốc gia cũng không ít, nhưng mà hoàng đế bệ hạ chỉ cần tưởng tượng đến việc lão già này dựa vào việc mua quan bán tước kiếm lời không ít tiền, liền vẫn không cao hứng mà nhíu mày.
Thiên tử có tướng mạo anh tuấn tuyệt sắc như vậy, nếu yên tĩnh thì nhìn như một bức họa xinh đẹp, nhưng lúc hắn nhăn mặt cau mày, lại hiện lên vài phần quý khí cùng uy nghiêm của hậu duệ quý tộc, chỉ thấy hắn gõ nhẹ lên đỉnh đầu rồng ở tay vịn ghế rồng, nói: " Trẫm thấy chỉ ba năm bổng lộc cũng không đủ để triệt tiêu sai lầm này của tể tướng đâu." ( còn tiếp) Link đọc ở dưới comment nhé
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...