Yêu Phi Của Thái Tử



Ngược lại tiểu sư thúc dặn dò xong cũng không đi, còn tự mình lấy lọ sứ trắng pha son phấn cho nàng, im lặng một lát, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Lần này đi Trường An, ngươi nhất định phải cẩn thận.”

Trường An, cái gì Trường An? Tuy Tuy mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn ta, tiểu sư thúc mỉm cười: “Ngụy Vương đi về phía nam, ngươi thân được kim ốc tàng kiều, còn không đi theo sao?"

Tuy Tuy phản bác, nghĩ đến tiểu sư thúc cũng không biết quan hệ thực tế của bọn họ, đành phải giả bộ ai oán: “Điện hạ hắn đã sớm chán ta rồi, thanh danh kia của hắn, tiểu sư thúc còn chưa nghe qua sao, Trường An không biết bao nhiêu mỹ nhân đang chờ hắn, hắn không thèm đưa ta về cùng đâu.

Ngày hôm qua hắn đã nói với ta rồi, muốn đuổi ta đi.

Ta đã nghĩ kỹ, chờ hắn vừa đi thì mở một tửu điếm nhỏ.

Ta đã ưng ý một chỗ, ngay tại phố nam, đối diện với một tiệm chiên bánh ngọt.

Đến lúc đó sư thúc cũng đừng quên đến cổ vũ!”


Tiểu sư thúc ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu cười khẽ: “Quả nhiên hắn thật lòng đối tốt với ngươi.”

“… Hả?”

Tuy Tuy sửng sốt một chút, nghi ngờ bản thân nói không rõ ràng: “Tiểu sư thúc người nghe cho kỹ đi, hắn muốn đuổi ta đi đó.”

“Lần này hắn đi, tiền đồ mờ mịt, là phúc hay họa còn chưa biết.

Không kéo ngươi sẽ bị liên lụy, đó là vì tốt cho ngươi.”

“Ai chà, có nhà có thể về, còn không tốt sao! Sư thúc thật biết nói hộ hắn.” Tuy Tuy khinh thường, bĩu môi: “Phụ thân hắn là Thiên Vương lão tử, ở nơi núi non xa xôi cằn cỗi của chúng ta, rồng lớn mạnh đến đâu cũng không đè được đầu rắn, còn có chút không được tự do, chờ hắn trở về dưới chân thiên tử, hắn sẽ có phụ thân huynh đệ che chở, hoành hành ngang dọc, ai dám chọc hắn nữa?”

Tiểu sư thúc bất đắc dĩ: "Nếu hoàng thành là tiên cảnh nơi nhân gian, sao Thái tử Trinh Hiền có thể chết vì tự sát chứ.”

“Có lẽ…”

Tuy Tuy nghiêm túc suy nghĩ lý do, tiểu sư thúc lại cúi người xuống.

Mái tóc dài của hắn ta buông xuống, rèm tơ lụa ngăn cách bọn họ và tiếng người bên ngoài, giống như đang thì thầm.

Giọng nói của hắn ta cũng rất nhẹ rất nhẹ: “Đế vị của Đại Lương quốc tám mươi năm nay, đời đời thân mẫu của thiên tử đều xuất thân từ năm họ Thất Vọng, Lý gia trên danh nghĩa nắm giữ giang sơn vạn dặm, chỉ sợ hơn phân nửa đều phải chia sẻ, cùng hưởng thụ với thế tộc.

Chỉ có thái tử Trinh Hiền, thân mẫu chỉ là nữ nhi của ngũ phẩm trường sử, hiện tại hắn ta đã chết.

Mà Ngụy Vương lại là nhi tử của cung nữ.”

Chưa có ai từng nói những điều như vậy với nàng.


Cái gì mà quý tộc, vương quyền, giang sơn, là một mặt khác của Lý Trọng Tuấn mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy.

Nàng không hiểu, chỉ mơ hồ nghe ra, bệ hạ gọi chàng về kinh là có dụng ý khác.

Nàng không hiểu sao lại nhớ tới đêm truyền thánh chỉ kia, Lý Trọng Tuấn thiêu hủy thư ở trước đèn, ngọn nến cháy rụi, nét mặt chàng u ám.

Nàng lại nghĩ, tiểu sư thúc nói chuyện khó hiểu như vậy, nhất định là cảm thấy nàng có thể nghe hiểu, nhưng nàng thật sự không hiểu, quá mất mặt mà.

Vì vậy nàng gật đầu, quyết định chuyển đề tài trước: “Tại sao đột nhiên tiểu sư thúc lại nói chuyện này với ta?”

Tiểu sư thúc thở dài, híp mắt nở nụ cười: “Ta thấy hắn đối xử với ngươi không tệ, thay hắn trò chuyện thôi.

Ta mà không nói ra tâm ý của hắn, có lẽ ngươi mãi mãi sẽ không biết.”

Lời này nghe thế nào cũng thấy không may mắn.

Nàng cũng không có cách nào cãi lại, hai người vốn là gặp dịp thì chơi, diễn xong rồi đương nhiên sẽ tách ra, đành không nói lời nào.

Bôi xong bột trắng, bỗng nhiên nàng cảm thấy không đúng, lại hỏi: “Ủa? Tại sao tiểu sư thúc lại biết những chuyện này… Á…"


Câu nói còn chưa dứt, trên mí mắt nàng bỗng nhiên bị bôi một vết, thì ra là tiểu sư thúc bôi cho nàng một vệt son phấn màu, trên mặt phấn trắng nổi lên một vết hồng đậm.

Trông buồn cười biết bao nhiêu.

“Sư thúc!” Tuy Tuy thở hồng hộc muốn nói lý lẽ với hắn ta, tiểu sư thúc đã sớm phất tay áo rời đi.

Tóc kia của hắn ta cũng không biết dùng thứ gì để gội, mùi thơm nồng của lan xạ hương, còn thoang thoảng như có như không mùi của thuốc lá, dừng ở đầu vai Tuy Tuy kéo dài không tan.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy ít nhất Lý Trọng Tuấn còn có một chỗ tốt.

Chàng không dùng hương liệu, trên người lại có loại mùi thanh mát sảng khoái, giống như cây tùng bách, còn dễ ngửi hơn so với hương liệu.

Tuy Tuy Tuy nghe nói mà như lọt vào trong sương mù, lại bị mùi thơm này mê hoặc, đầu đau muốn nứt ra.

Nhưng chờ nàng lên sân khấu mới phát hiện, đầu óc của mình đâu chỉ có thể nứt ra, ngay cả nổ tung cũng không thành vấn đề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận