Yêu Phi Của Thái Tử



Đang suy nghĩ, bỗng nhiên vai bị gõ một cái.

Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy cây gậy gỗ mun, còn tưởng rằng là gã sai vặt nào đó trêu chọc mình.

Trước đây nàng từng giả làm kiếm sĩ, đao thương kiếm kích đều thành thạo, sao lại sợ thứ ám khí bí mật này? Vì thế nàng bắt lấy cây gậy kia, xoay người lại mắng: "Con khỉ vô liêm sỉ nào đấy, dám giả thần giả quỷ trêu đùa ta, xem ra không đánh ngươi không được mà!"

Lời còn chưa dứt, đã đụng phải Lý Trọng Tuấn với vẻ mặt đen sì.

Đôi mắt dài u ám của chàng lúc không cười đã đủ dọa người, giờ còn nhướng mày nhìn nàng, càng thêm nguy hiểm.

Tuy Tuy hít một hơi khí lạnh, vội vàng buông tay, tránh ra sau lưng: "Điện hạ, sao lại là…”

“Nàng ở đây làm gì?" Lý Trọng Tuấn tức giận.

“Ta… Ta mới nhận trâm điện hạ thưởng, cho nên chạy đến đây tạ ơn...”

Tuy Tuy cười gượng hai tiếng, thuận miệng bịa chuyện, nói đến bản thân cũng không tin.

Nàng sốt ruột đổi sang chuyện khác.


Nàng nhìn Lý Trọng Tuấn, lại nhìn cây gậy dài trong tay chàng, vội nói: "Đây vốn là cây gậy chơi mã cầu...!Uầy? Chẳng phải điện hạ đi đánh mã cầu với công tử Thái thú sao?

Lúc này nàng mới chú ý đến cách ăn mặc của Lý Trọng Tuấn.

Tuy là một thân áo choàng gấm hoa xanh, nhưng ngắn hơn vài tấc so với áo choàng bình thường, chỉ dài đến đầu gối.

Bên dưới đi ủng da màu đen sáu phân, ống tay áo hẹp buộc cổ tay bảo vệ, còn buộc một dải băng màu đỏ, trán cũng buộc dây buộc đỏ.

Tóc đen nhánh tương phản với đai gấm đỏ, làm nổi bật khuôn mặt với môi hồng răng trắng, tròng mắt cực đen, vẻ mặt phóng khoáng bất phàm.

Vào cuối mùa hè, cây ngô đồng cao lớn, lá cây già nua lại xanh khác thường.

Trong gió mát, trên ống tay áo in lên bóng lá khô, ngay cả khuôn mặt nhăn nhó, khó coi của chàng cũng nhuốm một vẻ thiếu niên dạt dào.

Tuy Tuy hơi sửng sốt.

Lý Trọng Tuấn ở trước mặt người ngoài là dáng vẻ ngang tàn, tâm tư khó đoán.

Thậm chí có đôi lúc, nàng quên mất Lý Trọng Tuấn chỉ mới hai mươi tuổi.


Tuy Tuy không tìm được lời nào, ma xui quỷ khiến nói một câu: "Hôm nay điện hạ… Trông rất đẹp đấy.”

Lời này quả nhiên có tác dụng.

Lý Trọng Tuấn cũng giật mình, sau đó như bị những lời này làm hoen ố, hung hăng trừng nàng một cái, phất tay áo bỏ đi.

Gã sai vặt ngoài cửa đã dắt ngựa đến, Lý Trọng Tuấn trực tiếp ra leo lên ngựa, một tay kéo dây cương, rồi lại bỗng nhiên quay đầu lại.

Tuy Tuy muốn tận mắt nhìn chàng rời đi, bởi vậy vẫn đứng tại chỗ.

Đối diện với ánh mắt xa xăm của chàng, không biết vì sao, còn ném lại một ánh nhìn tò mò.

Sắc mặt Lý Trọng Tuấn căng thẳng, lập tức quay người lại, giơ roi thúc ngựa đi.

Sao lại tức giận rồi…

Đầu Tuy Tuy giăng đầy sương mù, nhưng cũng chẳng có tâm tư ngẫm nghĩ.

Chỉ đợi Lý Trọng Tuấn phô trương ra cửa, nàng lập tức trở về tiểu viện của mình.

Tuy Tuy bọc trâm cài vàng kia trong tay nải nhỏ, rồi thay một thân váy ngắn thuần khiết trà trộn, lẻn ra góc cửa.

Đến cửa hàng xe lớn cách hai con phố, nàng thuê một chiếc xe lừa.

Lên xe, nàng lấy áo khoác Hồ phục dài tay hẹp trong tay nải ra mặc vào, đội mũ nỉ, ăn mặc như một tiểu nô của nha môn, đi thẳng đến hẻm Tiểu Bạch Mã phía thành Tây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận