Yêu Phi Của Thái Tử



Tuy Tuy ngây ra giữa lúc mơ hồ và chấn động.

Dửng dưng nhục nhã, nàng cảm thấy tức giận, nhưng cũng chỉ có thể tức giận mà không dám nói.

Nàng ngẩng cổ nuốt cục tức xuống, chậm rãi ngước mắt đôi mắt lên, nhẹ giọng cười duyên nói:

"Điện hạ nói đùa.

Điện hạ còn trẻ, khỏe mạnh, sao những lão già kia có thể so sánh với người? Mấy năm nay thiếp thân còn chưa bao giờ thấy điện hạ sạch sẽ và đẹp...!Như vậy."

Không phải chàng có bệnh sạch sẽ sao, nàng cứ muốn làm chàng buồn nôn.

Thứ chó này, làm chàng tức chết, đáng đời!


Không chừng chàng không làm nữa thì vừa khéo sẽ tránh được một kiếp.

Nhưng vừa nói ra nàng lại hối hận.

Giờ này khắc này bảo vệ mạng sống quan trọng hơn, mặc dù chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi nhưng cũng không nên nói thêm một câu.

Quả nhiên Lý Trọng Tuấn tức giận ngay, nhưng lại không có ý định buông tha cho nàng.

Mặt chàng vẫn u ám như cũ, gân xanh trên cổ nổi lên, không nói thêm một câu nào nữa, một tay đè lên hông nàng, một tay tách đùi nàng trực tiếp đi vào.

May mà Tuy Tuy liếm một hồi, liếm đến bản thân mình cũng nước chảy lênh láng, vô cùng trơn trượt, cho dù quy đầu to lớn, chui vào nửa cái đầu cũng làm cho vỏ sò của nàng co rút, mạnh mẽ đẩy vào một hồi, cuối cùng cũng đi vào toàn bộ.

Tuy Tuy nhíu mày hừ hai tiếng, một tiếng cao, một tiếng thấp, cũng không đau đớn như lúc trước.

Trong tay nàng nắm chặt khăn lau mồ hôi đặt dưới cằm, phía dưới cẩn thận ăn miếng thịt đỏ thẫm này, hai miếng thịt mỏng sưng lên giống như đôi môi đỏ mọng.

Môi trên cũng cắn chặt.

Nàng cố ý không nhìn chàng nhưng lại bị chàng quay mặt lại.

Chàng sinh ra đã tuấn tú, sắc mặt âm u che giấu gương mặt thanh tú giống như là người xa lạ.

Lý Trọng Tuấn cắn răng, nâng một chân nàng lên, ưỡn lưng thăm dò, rồi đâm đưa thẳng vào.

Đường cong sâu thẳm, ẩm ướt nóng và chật hẹp, từng lớp thịt mềm bọc lên rồi lại bị đẩy ra, đưa vào đến tận cùng, chàng cũng không biết, chỉ cảm thấy mắt ngựa đụng vào thịt mềm, càng thêm đau đớn khó chịu nên dùng sức chen vào.

Lúc đầu, Tuy Tuy còn cố gắng chống đỡ việc chàng tranh đấu với nơi thịt mềm đang co rút, không ngờ lần đầu tiên đã bị người ta đâm vào nhụy hoa.


Tên nam nhân chó này! Chàng thở hổn hển rồi giật giật mạnh hơn, rõ ràng là đang trút hận.

Nhưng đối với Tuy Tuy thì chỉ đơn giản là phát tiết.

Nàng cảm giác như đầu gối trúng tên, vừa tê vừa đau, kêu ư ư lên, cắn khăn lau mồ hôi mới không đến mức rên rỉ lớn tiếng.

Trước đây nàng diễn kịch, nàng cũng sẵn sàng đóng vai một nữ nhân dâm dục.

Nhưng bây giờ chàng coi nàng như kỹ nữ, nàng lại sinh ra tính không chịu khuất phục.

Không chịu kêu một tiếng nào..

Tuy Tuy bị đâm đến run rẩy, giống như hải đường đầu cành trong cơn bão táp.

Cũng may nàng xuất thân võ đán, mềm dẻo có lực, khuê các thục nữ không không thể so sánh với nàng được, thoáng chốc cơn đau biến mất, cơ thể hồi phục, thích ứng với sự đùa cợt mãnh liệt này, thậm chí còn cảm nhận được cảm giác thoải mái.

Chỉ là thời gian dài, càng làm càng mạnh, mặc dù sảng khoái, nhưng không thở được, cũng không rảnh bận tâm đến gương mặt mình nữa, bất giác gương mặt trở nên mơ màng, kêu i a:

"Sâu, sâu quá rồi.


Sắp rồi, a a a..."

"Ư ư...!Tuyệt quá, thật sảng khoái, nơi đó, là nơi đó..."

Cánh tay bám vào gối, trâm trên đầu lạnh lùng vang lên, túi tinh đập vào mông, rầm rầm không dứt, tương phản với tiếng nước ríu rít thành thú vị.

Dưới thân như nước chảy, ướt hết giường.

Lớp trang điểm của nàng đều đã trôi hết và mái tóc ướt dính vào khuôn mặt của nàng.

Mưa to sắp lắng xuống, hoa hải đường đỏ thẫm rơi rụng thành bùn, bay lên mặt.

Cơn tức giận của Lý Trọng Tuấn như lửa thiêu đốt củi, nhưng lại giống như đánh một quyền vào lớp bông, Tuy Tuy càng kêu càng nhập tâm, thậm chí chàng đã dừng lại rồi mà nàng còn muốn tự mình ưỡn thắt lưng, hai chân trắng nõn quấn lấy thắt lưng chàng, cố gắng ăn trở lại, ăn đến một nửa dương vật đột nhiên giật giật trong huyệt của nàng.

Cái này sao giống nam nhân làm nàng, mà ngược lại giống như nàng đang làm nam nhân hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận