Yêu Phi Của Thái Tử





Rượu tàn người tan, đêm xuân lạnh lẽo, chỉ nghe thấy một hai tiếng ô thước xa xa.

Ngoài ra, chỉ có sự im lặng.

Tuy Tuy ngửa đầu, kinh ngạc nhìn Lý Trọng Tuấn, yếu ớt tìm một cái cớ: "Nghi Nghi nàng ấy…”

“Nghi Nghi là tên mà nàng có thế gọi à!”

Thấy sắc mặt Lý Trọng Tuấn càng lúc càng hung ác, Tuy Tuy lập tức biết điều ngậm miệng, sức lực dưới tay chàng càng nặng, bóp cằm nàng đau nhức, truy tới cùng: "Nàng biết được từ đâu…”

Tuy Tuy vội giải thích: "Chính là ngày đó, ngày đó hầu hạ điện hạ ở trên giường, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua thấy khăn tay ở dưới gối, chắc là món đồ yêu thích của điện hạ..."


Chàng nhướng mày: "Nàng nhận ra chữ này sao?”

Tuy Tuy cũng không thể bán đứng tiểu sư thúc, đành phải gật đầu.

Lý Trọng Tuấn không nói gì nữa, thu tay về, chậm rãi lau chùi, nhìn nàng với ánh mắt nghiền ngẫm một hồi, giống như đao phủ áng chừng cổ tù nhân.

Tuy Tuy cũng không thấy được.

Nàng còn đang rầu rĩ vì chuyện trước mắt.

Nghi Nương cũng không ngăn cản chàng, càng đừng nghĩ tới Dương tiểu thư.

Có lẽ chính là lần trước say rượu để chàng nếm được mùi vị, cảm thấy làm hòa thượng tới lui thì cũng chỉ có thế, còn không bằng dấn thân hoàn toàn vào.

Cuối cùng nàng cũng không nghĩ ra cách gì, chỉ đành yên lặng thở dài.

Sau đó, đưa tay lên búi tóc, tháo mũ vàng xuống.

Mũ quá nặng, lát nữa khô sẽ kéo tóc đau.

Nếu đây là cửa ải cuối cùng trước khi nàng được tự do, vậy thì nàng cũng vui lòng.

Từ trước đến giờ Tuy Tuy chưa bao giờ là một người ưỡn ẹo.

Buồn rầu, xấu hổ, đó là một chút điểm xuyết cho cuộc sống hoa lệ của tiểu thư nhà giàu, là hoa nhài trắng trên bức bình phong dệt vàng, khiến các tài tử mơ mộng trong thơ.


Mà nàng không xứng.

Người hầu trong sảnh thấy thế, đã trốn không còn một ai.

Tuy Tuy không cần Lý Trọng Tuấn sai bảo, bản thân đã cởi y phục, cởi chỉ còn lại áo lót và tiết khố, thấy Lý Trọng Tuấn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, bỗng nhiên hé miệng cười một cái, nàng làm bộ bò lên giường, giơ tay muốn ôm cổ chàng.

“Điện hạ thương tiếc thiếp thân, lát nữa vào trong nhẹ nhàng một chút với Tuy Tuy nha…”

Nàng mới lẳng lơ nói nửa câu, bỗng nhiên Lý Trọng Tuấn lại nổi giận, không nói lời nào đã túm lấy nàng, đặt ngược lên bình phong sứ men xanh ở đầu giường.

“Ai da...!Điện, điện hạ!”

Tuy Tuy hoảng sợ, theo bản năng muốn thoát ra, nhưng chỉ một tay của chàng đã ấn nàng thật chặt chẽ, bàn tay rãnh rỗi còn lại thì xé quần của nàng, tiếng sa mỏng bị xé rách vang lên trong phòng lớn, vang đến mức dọa người.

“Hu hu,… Lạnh, lạnh, lạnh quá...”

Không còn sự trói buộc, hai bầu ngực sữa trắng lớn bắn ra, dán lên trên bình phong, lạnh đến mức Tuy Tuy phải kêu to.

Nhưng mà ngay sau đó nàng lập tức bị phỏng… Không biết Lý Trọng Tuấn cởi áo bào bên ngoài từ khi nào, nới lỏng cái quần, gậy thịt chống lên mà không hề báo trước, khe huyệt bỗng nhiên bị tách ra, hạt đậu đỏ ẩn nấp bên trong bị đụng tê dại, đầu gối Tuy Tuy mềm nhũn, nhưng không đợi thủy huyệt chảy ra, thứ kia đã nghiền nát lớp thịt mềm rồi tiến vào bên trong.


“A a… Không, không được…”

Tuy Tuy la đau, nhưng Lý Trọng Tuấn hoàn toàn không để ý, bộ phận sinh dục cứng rắn giống như một lưỡi dao sắc bén bị nhúng vào nước lạnh, cứng rắn muốn một đường xông thẳng vào trong thân thể nàng.

Không đúng, không đúng...!Tuy tính cách chàng kỳ lạ, nhưng chưa bao giờ thô bạo thất lễ như vậy.

Nàng càng sợ hãi, cũng bất chấp giả vờ nũng nịu, xoay tới xoay lui ra sức giãy ra, nhưng lại nuốt hai phần quy đầu vào trong.

“Hô… Á…”

Quá đau, đau đến mức không thở nổi, nàng đành phải liều mạng giãy dụa, thừa dịp một tay chàng ôm bả vai nàng ấn vào trong ngực, dùng hết sức lực toàn thân vặn tay ra.

Quay người lại, nhưng vẫn đụng vào trong lòng chàng, bầu ngực trắng sữa nhảy về phía trước đè ép trên lồng ngực trần trụi của chàng, ở trước lồng ngực trần trụi của chàng nhảy nhót đè ép, sóng ngực cuồn cuộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui