Thấy Lý Trọng Tuấn biến sắc, đè tay nàng lại.
Mặc dù cố gắng áp chế, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt vẫn vô cùng thẳng, trừng nàng với ánh mắt dữ tợn.
Thế này không đẹp hơn múa Hồ Toàn sao?
Mọi người cũng không còn tâm trạng xem múa, âm thầm xem xét mặt mũi của hai người bọn họ.
Điều này khiến trường quan phủ lo lắng, mỹ nhân đã múa xong, ông ta không thể không bất chấp mà mở miệng: "Điện hạ…”
Ai ngờ lúc này Tuy Tuy khóc lớn, bàn tay ở trong áo choàng Lý Trọng Tuấn bóp chặt, bóp đến mức gân xanh của chàng hiện rõ, bản thân lại ra vẻ vô cùng tủi thân: “Thiếp thân biết suy nghĩ của điện hạ.
Nếu như đã có quan lớn đưa người tới, điện hạ còn không mau thu nạp tới bên người? Chàng dứt khoát bán thiếp thân đi, đỡ phải ngày ngày vắng vẻ biệt uyển, nhìn điện hạ sủng ái người mới, đó mới thật sự là sống không bằng chết, sống không được hai ngày…”
“Nói lung tung cái gì thế! Phủ quan chưa từng có suy nghĩ như vậy, đều do nàng lời nào lời nấy ăn nói lung tung, còn không chịu cút đi!” Lý Trọng Tuấn đã nhịn không được thở dốc, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ đứng thẳng dậy, vuốt cằm nói lời buồn bực với phủ quan.
“Nội thiếp thô bỉ, khiến phủ quan chê cười rồi.”
"..." Trường quan phủ tức giận sắp chết, nhưng người ta cũng đã nâng ông ta lên cao rồi, muốn xuống cũng lâm vào thế bí.
Ông ta đổ mồ hôi lạnh, nhưng cũng không có cách đối phó, chỉ đành nói một câu: "Không dám không dám", dùng ánh mắt để mỹ nhân đi xuống.
Tuy Tuy cũng bị thị nữ tiến lên một trái một phải đỡ cánh tay lôi đi, để lại không khí mập mờ trong phòng.
Lúc này bọn họ đã dùng bữa tối đàng hoàng ở tiền lâu, khách quý và quan gia lớn tuổi đều đi rồi, những người ở lại uống rượu phần lớn là con cháu trẻ tuổi.
Thấy Tuy Tuy nũng nịu oán hận trong lòng, cũng có chút suy nghĩ, khó tránh khỏi nhớ tới kiều thê mỹ thiếp ở nhà.
Nhìn thấy Lý Trọng Tuấn đã nhịn thành ra như vậy cũng rất thông cảm, ngồi không bao lâu, nghe thấy tiếng chuông canh hai vang lên đã vội vàng đứng dậy cáo từ.
Trường quan phủ cứng rắn ngồi đến cuối cùng, thấy trái phải không còn mấy người, định mở miệng lần nữa.
Ai ngờ lúc này Tuy Tuy lại vòng ra, tay cầm bình bạc, mượn cớ đổi rượu, còn chạy tới trêu chọc Lý Trọng Tuấn.
Trường quan phủ giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lần này ông ta đến đây, chẳng qua là muốn mượn danh nghĩa thực hành, định thăm dò bản tính của tiểu vương gia này, định dùng nữ sắc kích thích, sắp xếp hai người vào trong.
Không ngờ lại gặp phải tiểu tiện nhân này cứ quyết tâm phá rối, mà Ngụy vương lại giữ một người như vậy ở bên người, cũng không giống như người có thể thành công.
Trong lòng ông ta suy nghĩ thoáng qua, không còn cách nào, chỉ đành cố gắng giữ bình tĩnh cáo lui.
Mà Ngụy Vương liếc mỹ nhân mặc đồ người Hồ kia hình như cũng có ý giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn lưu luyến phong cảnh trước mắt, hoa hồng đâm tay, không chịu nổi hương thơm nồng đậm, phải thả trường quan phủ rời đi.
Ánh mắt của Tuy Tuy liếc đoàn người phủ quan đi xa, cảm thấy ít ra thì mình cũng lập công, quay đầu lại cười hì hì với Lý Trọng Tuấn, không ngờ đụng phải khuôn mặt lạnh lùng của chàng.
Nàng vẫn chưa thu hết ý cười, đã bị chàng kẹp chặt cằm, ép nàng phải nhìn thẳng vào chàng.
Chàng lại khôi phục sắc mặt giống như Diêm La.
Trái tim Tuy Tuy cứng lại trong chốc lát.
Nàng từng cho rằng nàng không sợ Lý Trọng Tuấn, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện ra, nàng chỉ là chưa từng nhìn thấy toàn bộ con người chàng thôi.
Giọng chàng nhàn nhạt, không nghe ra vui hay buồn: "Lúc trước nàng luôn ấp a ấp úng, muốn nói gì với ta?"
Tuy Tuy nhíu mày, nhất thời nói không nên lời.
“Phải đi, hả?”
Tuy Tuy gật đầu, nhưng lại lật đật lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt luống cuống: "Điện hạ...!không muốn để cho thiếp đi sao?"
Chàng khẽ cười, quả quyết phủ nhận.
Tuy Tuy cắn chặt răng, nói năng lộn xộn giải thích: "Điện hạ...!Điện hạ không cần lo lắng, ta nói được thì chắc chắn sẽ làm được, sẽ không nhắc với người khác một lời nào… Điện hạ coi như chưa từng gặp ta, ta cũng chưa từng gặp qua điện hạ, hai năm qua, coi như nó chưa từng có, ta sẽ không, không..."
Thêm dầu vào lửa.
Đáy mắt đen nhánh của chàng lạnh lẽo, sâu thăm thẳm, rồi từ từ nở một nụ cười không rõ sáng tối.
Chàng cười chính bản thân, vở kịch này diễn đến cuối cùng, hóa ra diễn thành gậy ông đập lưng ông, hóa ra chỉ có chàng là người động lòng.
"Nàng có thể đi ngay, nhưng trước đó..."
Chàng vẫn nắm tay nàng, rồi thay đổi cách thức, chậm rãi vuốt ve môi nàng, sau đó cạy răng môi nàng ra.
Tay chàng lạnh lẽo, ở trong nhà chính ấm áp như xuân mà vẫn như miếng ngọc lạnh lẽo.
Dưới ánh đèn trùng trùng chiếu xuống, chàng cũng giống như Ngọc Thần Phật, bị nhốt trong thánh quang bằng nhũ kim loại.
Công tử như ngọc, cao vời thần thánh.
Ngón tay khuấy động trong miệng nàng, nước miếng như tơ bạc chảy xuống.
Tuy Tuy mở to hai mắt, cố gắng ngừng thở, không dám cử động.
Nàng nghe thấy tim mình đập bình bịch…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...