Tuy Tuy cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Lúc nàng tỉnh lại trời đã sáng trưng, trong phòng yên tĩnh không có một bóng người, nhưng nàng vừa ngồi dậy lại có hai thị nữ không biết từ đâu ra bước tới.
Hóa ra là hai người đã nghe lén ở vách tường đêm qua.
Bọn họ cười nói: “Hạ Nương bảo…”
Ngoại trừ Lý Trọng Tuấn, không ai có thể ngủ trên giường của chàng.
Tuy Tuy tưởng rằng Hạ Nương lại muốn mắng mình, nàng mở miệng trước, không ngờ thị nữ lại nói: “Hạ Nương nói cô nương đã vất vả, bảo phòng bếp chuẩn bị cháo sữa dê táo đỏ cho cô nương ăn.”
Tuy Tuy thoáng sửng sốt.
… Quả thật nàng đã vất vả, nhưng thật ra cũng không hoàn toàn vất vả.
Đột nhiên được Hạ Nương ưu ái, nàng có chút không quen, nhỏ giọng hỏi:
“Vậy điện hạ...”
Khuôn mặt thị nữ ửng đỏ, cúi đầu cười nói: “Sức khỏe điện hạ rất tốt, sáng sớm, sáng sớm đã đi ra ngoài.”
“…”
Tuy Tuy giả vờ không hiểu ý của nàng ta, nàng nhìn trái ngó phải, thấy trên giường sạch sẽ, bản thân mình cũng mặc trung y chỉnh tề.
Thị nữ lại nói: “Đệm giường và khăn tay của cô nương đều được mang đi giặt rồi.”
“Khăn tay, tại sao phải giặt khăn tay của ta?”
Thị nữ dừng lại, khuôn mặt càng ngày càng thấp, nhưng khóe môi lại cứ giương lên, như thể đang không nhịn được cười.
Tuy Tuy sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại.
A a a, tên khốn Lý Trọng Tuấn này, chắc chắn đã lấy khăn tay của nàng làm chuyện xấu, lau mấy thứ bẩn thỉu lên đó.
Chẳng phải chàng có bệnh thích sạch sẽ à, sao không dùng cái của mình đi!
“Sau khi giặt xong sẽ gửi lại cho cô nương.”
“…” Nàng không thèm đâu.
Tuy Tuy bĩu môi.
Sau khi ăn bát cháo sữa dê kia xong, nàng nhanh chóng trốn khỏi phòng chính, chạy về viện của mình.
Lúc nàng trở về, Tiểu Ngọc đang phơi ngô dưới mái hiên đầy nắng.
Ánh nắng ngày đông chiếu vào sân, cắt qua mái hiên tạo thành tranh sáng tranh tối.
Tiểu Ngọc mặc áo bông dày xụ ngồi xổm dưới đất, chậm rãi trải ra đống ngô vàng trông như cát chảy.
Đó là một buổi sáng mùa đông rất bình thường,
Tiếng thở dốc, tinh dịch, cơ thể nhấp nhô lên xuống, tiếng nước, sự tiếp xúc chặt giữa vũng lầy lội đêm qua… Hoang đường giống như một giấc mộng.
Đối với một người sĩ diện như Lý Trọng Tuấn, chắc hẳn chàng rất hối hận đúng không? Có lẽ chàng sẽ trách tội nàng, trách nàng không biết tốt xấu ngủ trên giường của chàng, khiến chàng nhất thời khó dằn được dục vọng, làm chuyện có lỗi với Nghi Nương,
Dù sao Tuy Tuy cũng sẽ không gặp chàng trong một tháng.
Nghe người ta nói chàng lại bận rộn, nhưng không biết chàng đang bận việc gì.
Trong viện của nàng có một cây lê, mùa đông lá cây rụng hết, tuyết phủ trắng xóa.
Lúc khí trời ấm lên, tuyết cũng dần mỏng đi, rốt cuộc một trận mưa nhỏ cũng hòa tan hết, giọt nước lạnh buốt lăn xuống mái hiên, trượt khỏi cành cây, sau đó tích tụ trong các rảnh của phiến đá xanh rồi chảy róc rách ra ngoài.
Sứ giả từ Trường An lại đến.
Đi cùng với hắn ta còn có chiếu chỉ Thánh thượng sắp xếp Ngụy Vương hồi kinh.
Đó là một buổi sáng có mưa nhỏ, Tuy Tuy che ô đi ngang qua cây lê, nhìn thấy những chồi non xanh tươi mọc ra từ những cành khô.
Nàng biết, cuối cùng Lý Trọng Tuấn cũng sẽ trở về.
Nàng cũng vậy, cuối cùng rồi nàng cũng phải rời đi.
Nhưng trước khi thối lui, nàng chỉ cần làm thêm một việc nữa.
Mùng bốn tháng ba, Lý Trọng Tuấn mở tiệc chiêu đãi khách khứa tại vương phủ, vừa là chào từ biệt, cũng là để tạ ơn mọi người đã đến thăm chàng trong lúc ngã bệnh.
Bây giờ chàng được Hoàng đế chỉ đích danh triệu hồi về Trường An, sau này thê tộc của chàng sẽ là Hoằng Nông Dương thị.
Xưa đâu bằng nay, từ Thứ sử Thái thú xuống đến Huyện lệnh đều chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, tất cung tất kính, vui vẻ đến đây.
Mặc dù Hà Tây Tiết độ sứ không đích thân đến, nhưng cũng cử phủ quan đến chúc mừng.
Nghe nói còn có năm mỹ nhân đi cùng, chắc hẳn là lễ vật thực tiễn tặng cho Lý Trọng Tuấn.
Tiết độ sứ cũng coi như Đại tướng nơi biên cương, Hoàng đế phụ thuộc vào bọn họ, cũng kiêng dè bọn họ, lễ vật mà họ đưa đến đều là củ khoai lang nóng bỏng tay, huống chi là người sống sờ sờ, đương nhiên Lý Trọng Tuấn không muốn nhận lấy.
Nghiễm nhiên, Tuy Tuy lại có vai trò của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...